ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 76

“Mắt anh thế nào rồi?” tôi hỏi thăm, cố gắng để không nhìn chằm

chằm vào vòm ngực rộng, vạm vỡ của anh ta.

“Trông nó thế nào?” anh ta càu nhàu.

Được rồi, vậy là anh ta vẫn chưa bỏ qua chuyện đó. “Ừm, nghe này,

chúng ta đã có một khởi đầu tồi,” tôi nói, miệng nở ra một thứ mà tôi hy
vọng là một nụ cười thê thảm.

Từ trong nhà tôi, Angus nghe thấy tiếng tôi và bắt đầu sủa lên mừng

rỡ. Ẳng! Ẳng! Ẳng! Ăngăngăngăngăng! “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu
không? Tôi là Grace Emerson. Tôi sống ở nhà bên.” Tôi nuốt nước bọt và
chìa tay ra.

Anh láng giềng nhìn tôi một thoáng, rồi đi về phía tôi và bắt tay. Ôi

Chúa ơi. Dòng điện chạy thẳng lên cánh tay tôi như thể tôi vừa cầm phải
một đoạn dây điện ngầm. Bàn tay anh ấy chắc chắn là một bàn tay của
người lao động. Chai sạn, cứng rắn, ấm áp.

“Callahan O’Shea,” anh nói.

Ối, ôi, ôi chao. Cái tên. Gợi lên những con người ở vùng đất mà tôi

yêu thích, đã bị quên lãng từ lâu, ấn tượng của tôi về họ là cái gì chặt ấm
áp.

Ăngăngăngăngăng! Tôi nhận ra mình đang dán mắt vào Callahan

O’Shea (thở dài!) và vẫn nắm chặt lấy tay anh. Còn anh thì đang cười, chỉ
phơn phớt thôi, khiến cho vẻ ngoài du côn dịu bớt đi tương đối.

“Vậy,” tôi nói, giọng yếu ớt, ngần ngừ buông tay anh ra. “Anh chuyển

từ đâu tới?”

“Virginia.” Anh nhìn tôi chăm chú. Thật khó mà nghĩ ngợi được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.