ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 89

“Được rồi. Cẩn tắc vô áy náy.”

“Thế mới là cô bé của tôi chứ!” Anh nháy mắt và nhấc túi qua vai, vẫy

tay khi rời đi.

Tóc tôi có vẻ hơi xù, vậy nên tôi vào nhà vệ sinh để phun thêm một

chút chất tạo nếp/thuốc tăng lọn/nước thánh trước buổi hẹn hò với Dave.
“Chào, Dave, tôi là Grace,” tôi nói với hình ảnh của mình trong gương.
“Không, không, là tự nhiên đấy. Ôi, anh thích tóc quăn? Sao chứ, cảm ơn
anh, Dave!”

Khi tời phòng tắm, tôi bắt gặp cái nhìn của ai đó phía cuối hội trường,

đang đi về phía xa tôi. Anh ta rẽ trái, tiến về phía khu điều trị. Đó là
Callahan O’Shea. Anh ta làm gì ở đây? Và vì sao tôi lại đỏ mặt như bọn
học trò bị bắt quả tăng hút thuốc trong nhà tắm thế này? Và vì sao tôi vẫn
nhìn dõi theo anh ta khi tôi còn một cái hẹn, một cái hẹn ngoài đời thực,
hử? Nghĩ đến đây, tôi căm đầu đi ra xe.

REX JAVA đã gần kín một nửa khi tôi tới, gần như toàn học sinh phổ

thổng, mặc dù không có đứa nào ở trường Manning của Farmington cả. Tôi
len lén liếc quanh. Dave có vẻ như không có ở đây… một cặp chừng ngoài
bốn mươi ở một góc, nắm tay và cười hớn hở. Anh cắn một miếng bánh của
chị, và chị phát vào tay anh, mỉm cười. Khoe mẽ, tôi mỉm cười nghĩ. Cả thế
giới có thể thấy họ hạnh phúc đến thế nào. Sát phía tường, một ông già tóc
bạc ngồi đọc báo. Nhưng không có Dave.

Tôi gọi một ly cappuccino không caffein và chọn một chỗ ngồi, băn

khoăn không biết có phải đáng ra mình nên thay váy trước khi tới không.
Nhấp phần bọt, tôi cảnh báo bản thân đừng đẩy hy vọng lên quá cao. Dave
có thể thật dễ thương hoặc có thể là một gã khốn. Nhưng dù sao ảnh của
anh ấy rất đẹp. Rất hứa hẹn.

“Thứ lỗi cho tôi, cô có phải Grace không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.