ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ
Kristan Higgins
www.dtv-ebook.com
Chương 8
MƯỜI BA THÁNG, HAI TUẦN và bốn ngày sau khi Andrew hủy
đám cưới, tôi nghĩ mình đã xoay xở tương đối ổn. Mùa hè sau đó quả là
khó khăn khi không có sự hiện diện hằng ngày của đám học sinh, nhưng tôi
dồn hết tâm trí của mình vào ngôi nhà và trở thành một người làm vườn.
Khi căng thẳng, tôi lê bước qua khu rừng quốc gia phía sau nhà, men theo
dòng sông Farmington mấy dặm lên phía thượng lưu rồi quay xuống, bị
muỗi xơi tái và cành cây cào xước, Angus lon ton chạy bên cạnh tôi trên
đầu dây xích lòe xòe, cái lưỡi hồng liếm láp nước sông, bộ lông trắng lấm
tấm bùn.
Tôi nghỉ kỳ cuối tuần của lễ Độc lập ở Gettysburg – Gettysburg xịn, ở
Pennsylvania – với vài nghìn “diễn viên” tái hiện lịch sử, quên đi cơn đau
trong lồng ngực vì mấy ngày tham gia trận đánh ly kỳ này. Khi tôi trở lại,
Julian sắp xếp để tôi làm việc tại sàn Jitterbug, dạy khiêu vũ cơ bản. Mẹ và
bố gọi tôi sang chơi thường xuyên, nhưng, vì sợ làm tôi buồn, họ đều cố
gắng hết sức để tỏ ra lịch sự với nhau, thật là căng thẳng và quái đản đến
nỗi tôi thầm ước họ cứ bình thường mà cãi nhau còn hơn. Margaret và tôi
lái xe bên bờ biển Maine thật xa về hướng Bắc đến nỗi gần 10 giờ tối ở đó
mặt trời mới lặn. Chúng tôi dành vài ngày yêu lặng đi dạo dọc bờ biển,
ngắm những chiếc tàu đánh tôm hùm nhấp nhô trên những con sóng và
không nhắc gì tới Andrew.
Ơn chúa tôi có ngôi nhà. Có sàn nhà để đánh bóng, họa tiết trang trí để
sơn, mấy buổi thanh lý đồ gia dụng để tham gia, nhờ thế tôi có thể lấp đầy
ngôi nhà đẹp đẽ của mình với những thứ đáng yêu, được suy tính kỹ càng
mà không có liên quan gì tới Andrew. Một bộ sưu tập tượng Thánh Nicolas