ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 99

mà tôi sẽ sắp xếp trên mặt lò sưởi khi tới Giáng Sinh. Hai cái tay nắm cửa
bằng đồng khắc dòng chữ Trường công, thành phố New York. Tôi làm rèm;
Tôi sơn tường. Thật ra là, tôi chỉ tới một cuộc hẹn. Như thế là đủ để chứng
tỏ với bản thân rằng tôi chưa muốn dính dáng với ai hết.

Kỳ học mới bắt đầu, và tôi chưa bao giờ thấy yêu bọn nhóc hơn thế.

Chúng có thể có đôi chút khuyết điểm, được nuông chiều quá mức và kiểu
nói chuyện kinh khủng để thêm kiểu như và hoàn toàn rồi sao cũng được,
nhưng chúng vẫn thật thú vị, vẫn đầy tiềm năng và tương lai rộng mở. Tôi
quên mình ở trường, như vẫn thường thế, tìm kiếm giữa đám học trò lặng lẽ
đó một tia hy vọng từ một hay hai em, cái tia sáng sẽ cho tôi biết liệu có ai
đó cũng gắn kết với quá khứ như tôi hồi còn nhỏ không, rằng ai đó có thể
cảm thấy lịch sử quan trọng với hiện tại đến thế nào không.

Giáng Sinh đến rồi, những ngày đầu năm mới cũng vậy. Vào ngày Lễ

Tình yêu, Julian ghé qua, trong tay là mấy bộ phim bạo lực, đồ ăn của Thái
và kem, chúng tôi cười đến đau bụng, cả hai đều vờ tảng lờ đi cái sự thật
rằng đây đáng lẽ đã là kỷ niệm ngày cưới đầu tiên của tôi và rằng Julian
tám năm nay không biết hẹn hò là gì.

Và tim tôi dần khỏe lại. Quả thật thế. Thời gian đã làm công việc của

nó, và Andrew phai dần thành một vết đau lờ mờ mà tôi gần như chỉ nghĩ
tới khi nằm một mình trên gường. Có phải tôi đã quên anh rồi không? Tôi
tự bảo mình rằng tôi đã như thế.

Rồi, vài tuần trước đám cưới của Kitty – bà chị họ cắt tóc, Natalie và

tôi cùng ra ngoài ăn tối. Tôi chưa bao giờ nói với con bé lý do thực sự
Andrew và tôi chia tay. Thực tế là, Andrew chưa bao giờ nói những từ đó
thành lời. Anh ấy không cần phải nói.

Natalie chọn địa điểm. Con bé làm việc tại Pelli Clarke Peli ở New

Haven, một trong những hãng kiến trúc hàng đầu trong nước. Con bé phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.