ĐỜI KỸ NỮ - Trang 106

nằm trên nệm lòng lo buồn một hồi, tự hỏi không biết tôi có đủ nghị lực để
làm việc này không, nhưng Satsu đang đợi tôi, chị ấy biết cách hành động.
Một lát sau Bà Ngọai ngủ yên trong phòng. Các gia nhân đã ngáy khò. Tôi
giả vờ trở mình sang một bên để xem Bí Ngô đang làm gì, cô ta quỳ trên
nền nhà không xa chỗ tôi nằm là mấy. Tôi không thấy rõ mặt cô ta nhưng
tôi có cảm giác là cô ta đang ngủ gục. Tôi đã có ý định đợi cho cô ta ngủ
thật say, nhưng tôi không muốn mất thêm thì giờ nữa, vả lại Hatsumono có
thể trở về bất cứ khi nào. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, bụng nghĩ nếu ai thấy tôi
ngồi dậy, tôi sẽ đến nhà cầu rồi trở về ngay. Nhưng không ai để ý đến tôi
cả. Cái áo dài tôi sẽ mặc vào sáng mai được xếp để trên nền nhà gần đấy.
Tôi lấy cái áo rồi đi đến chân cầu thang.
Đến phòng của Mẹ, tôi đứng lại lắng nghe một lát. Bà thường không ngáy
khi ngủ cho nên tôi không biết chắc bà đã ngủ chưa, ngoại trừ bà nói
chuyện điện thọai hay gây ra tiếng động gì đấy. Thực ra phòng bà không
hòan toàn im lặng vì con chó Taku của bà thở khò khè khi ngủ. Nghe càng
lâu tôi càng thấy tiếng thở khò khè của nó như giống như tiếng ai đang gọi
tên tôi “Chiyo! Chiyo!” Khi tôi chưa biết chắc Mẹ đã ngủ, tôi không muốn
lẻn ra khỏi nhà, cho nên tôi định đẩy cửa nhìn vào thử. Nếu bà thức, tôi sẽ
nói tôi nghe có người gọi tôi. Giống Bà Ngoại, Mẹ ngủ để đèn sáng trên
bàn cho nên khi tôi mở cửa cái rắc và nhìn vào, tôi thấy hai gót chân nứt nẻ
của bà thò ra ngoài chăn. Con Taku nằm giữa hai chân bà, cái ngực nhô lên
xẹp xuống, phát ra tiếng khò khè như tiếng gọi tên tôi.
Tôi đóng cửa lại rồi đứng thay áo ở trong hành lang có cầu thang. Vật duy
nhất mà tôi quên là đôi giày - tôi quyết phải mang đôi giày theo khi chạy
trốn, điều này cho anh biết tôi đã thay đổi ra sao từ mùa hè. Nếu Bí Ngô
không quỳ ở hành lang trước, chắc tôi đã đi lấy đôi giày gỗ dùng để đi trên
hành lang đất. Thay vào đó tôi đã lấy đôi dép dùng đi vào nhà vệ sinh trên
lầu. Đối dép có chất lượng rất tồi . chỉ có một quai da nằm trên để giữ chân
cho chặt. Điều bất tiện là đôi dép quá to, nhưng tôi chẳng còn đôi nào khác
mà chọn.
Sau khi đóng sập cửa lại một cách lặng lẽ, tôi nhét cái áo ngủ dưới thùng
hứng nước mưa, rồi cố đứng dạng chân trên con lươn mái nhà, tôi cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.