ĐỜI KỸ NỮ - Trang 126

nỗi chắc ông không thể nào biết được tôi đã nhìn vào mắt ông. Nhưng làm
sao tôi có thể miêu tả được những cái tôi đã thấy lúc ấy? Ông ta nhìn tôi
như người nhạc sĩ nhìn nhạc cụ của mình trước khi bắt đầu chơi nhạc, với
vẻ thành thạo và tự chủ. Tôi cảm thấy ông ta hiểu tôi như thể tôi là một
phần thể của ông. Tôi ước ao được làm nhạc cụ cho ông biết bao!
Bỗng ông thọc tay vào túi lấy ra cái gì đấy.
- Cô em thích mận ngọt hay dâu? – ông ta hỏi .
- Ngài nói gì? Ngài muốn nói…ăn à?
- Hồi nãy tôi có gặp người bán hàng rong, bán xi rô đá bào. Hồi còn nhỏ tôi
rất thích ăn thứ ấy, nhưng khi đã trưởng thành rồi mới được ăn. Cô hãy cầm
lấy một đồng tiền để mua một ly mà ăn. Cô lấy luôn cái khăn của tôi để lau
mặt sau khi ăn xong – ông ta nói xong, bỏ đồng tiền vào giữa cái khăn, gói
lại thành một gói, và đưa cho tôi.
Từ lúc gặp ông Chủ tịch, tôi quên chuyện tôi đang chờ đợi dấu hiệu báo
cho biết tương lai của tôi. Nhưng khi tôi thấy cái gói trong tay, nó giống gói
vải liệm con bướm, tôi nghĩ cuối cùng tôi đã gặp dấu hiệu báo trước tương
lai. Tôi cầm lấy cái gói, cúi người chào cám ơn ông ta, cố nói cho ông ta
biết tôi rất biết ơn ông – nhưng tôi nghĩ những lời tôi nói ra không bộc lộ
hết đầy đủ tình cảm biết ơn của tôi lúc ấy. Tôi không cám ơn vì ông ta cho
tôi đồng tiền, cũng không cám ơn việc ông ta đứng lại để giúp tôi, mà tôi
cám ơn là vì...ờ, vì việc mà tôi không biết bây giờ tôi có thể giải thích được
không. Tôi nghĩ vì ông đã chỉ cho tôi thấy rằng bên cạnh sự độc ác vẫn còn
cái gì đấy ta có thể tìm được trong thết gian này.
Tôi nhìn ông đi mà lòng đau như cắt – nhưng là một nỗi đau dễ chịu , nếu
có loại đau như thế. Tôi muốn nói rằng nếu anh được sống một buổi tối thú
vị hơn bất cứ buổi tối nào khác, thì chắc thế nào anh cũng thấy buồn khi
buổi tối thú vị ấy chấm dứt. Trong cuộc gặp gỡ ngăn ngủi với ông Chủ tịch,
tôi đã thay đổi từ một cô gái lạc lõng trước cuộc đời trống rỗng thành một
cô gái có cuộc sống có mục đích. Điều này nghe có vẻ khó tin nhưng với
tôi nó là sự thật.
Khi ông Chủ tịch đã đi khỏi tầm mắt của tôi, tôi chạy ra phố tìm người bán
đá bào rong. Hôm ấy trời không nóng, và tôi cũng không thích đá bào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.