ĐỜI KỸ NỮ - Trang 215

nhà – vào dải thắt lưng, rồi đứng soi trước gương lớn. Tôi há hốc mồm kinh
ngạc. Tôi quá kinh ngạc khi nghĩ đến chuyện Mameha có ý đồ biến tôi
thành người quá đẹp như thế này, nhưng khi cô ấy về đến nhà, cô ấy còn
làm tăng thêm vẻ đẹp của tôi lên nữa bằng cách cô thay cho mình chiếc áo
kimono bình dị xinh xắn. Cái áo có màu khoai mì, phủ những đường sọc
màu xám nhạt, còn dải thắt lưng có hình những viên kim cương màu đen
giản dị trên nền màu xanh đậm. Cô ấy có nét đẹp kín đáo của viên ngọc trai
như mọi khi, nhưng lúc chúng tôi ra đường, các phụ nữ cúi chào Mameha
đều đưa mắt nhìn tôi.
Từ đền thần ở Gion, chúng tôi đi xe kéo theo hướng Bắc chừng nửa giờ,
đến một khu vực của Kyoto mà tôi chưa hề biết. Trên đường đi, Mameha
nói cho tôi biết chúng tôi đến dự buổi biểu diễn đô vật, chúng tôi xem như
khách của ông Iwamura Ken, người sáng lập ra Công thấy sản xuất đồ điện
Iwamura ở Osaka – công ty đã sản xuất lò sưởi điện làm chết bà ngoại.
Cánh tay phải của ông Iwamura là ông Nobu Toshisazu, ông này làm quản
lý cho công ty cũng đến dự. Nobu là người hâm mộ môn đô vật và đã tiếp
tay giúp tổ chức buổi biểu diễn chiều hôm ấy.
- Tôi báo trước cho cô biết – cô ấy nói với tôi – cái ông Nobu ấy…trông
đặc biệt lắm. Khi gặp ông ta, cô phải cư xử sao để gây ấn tượng với ông ta
– nói xong, cô ấy nhìn tôi như muốn nói rằng nếu tôi không làm được như
thế, cô ấy sẽ hết sức thất vọng.
Còn về việc Hatsumono, chúng tôi khỏi lo, vì vé vào xem cuộc biểu diễn đã
bán hết mấy tuần trước rồi.
Cuối cùng chúng tôi xuống xe ở trong khuôn viên của trường đại học
Kyoto. Mameha dẫn tôi đi theo con đường đất có hai hàng thông nhỏ hai
bên. Những ngôi nhà xây theo kiểu Tây phương hai bên đường chúng tôi đi
qua đều đóng cửa kín mít, cửa sổ lồng kính nhỏ vuông vức và khung cửa
bằng gỗ sơn. Nhìn cảnh nhà cửa ở khu đại học, tôi mới nhận ra Gion là quê
hương thân thiết của tôi. Chung quanh tôi có nhiều thanh niên da dẻ láng
mướt, mái tóc chải rẽ, có người mặc quần áo dây treo cho khỏi tuột. Họ có
vẻ lạ lùng ngạc nhiên khi thấy Mameha và tôi đi qua, thậm chí họ còn nói
đùa với nhau nữa. Sau đó chúng tôi đi qua một cánh cổng sắt có một đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.