ĐỜI KỸ NỮ - Trang 300

người tình đã cho ông ta một đêm hạnh phúc, rồi tiến ra phía ánh mặt trời
mọc để hứng lấy hơi ấm cho nàng. Chính lúc này Mameha múa điệu múa
diễn tả nỗi sầu muộn của người vợ, cô ấy đứng khuất một bên sân khấu
ngoài tầm mắt của người chồng và tình nhân của ông ta. Tôi không biết có
phải vì điệu múa của Mameha quá đẹp hay vì nội dung câu chuyện mà tôi
cảm thấy buồn da diết khi nhìn cô ta, tôi cảm thấy như chính tôi là nạn
nhân gây ra sự phản bội kinh khủng ấy. Cuối vở múa, ánh mặt trời chiếu
sáng khắp sân khấu, Mameha đến một rừng cây để múa một mình diễn tả
cái chết. Tôi không thể nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi
quá xúc cảm đến nỗi tôi không thể đứng lại xem được nữa, vả lại, tôi phải
về hội trường để chuẩn bị phiên mình ra trình diễn.
Trong lúc tôi đợi bên cánh gà, tôi có cảm giác kỳ lạ là sức nặng của toà nhà
đè nặng lên tôi – vì đối với tôi, sự buồn phiền là thứ nặng nề vô cùng kỳ lạ.
Người vũ công giỏi thường mang vớ có cài nút màu trắng với cỡ rất nhỏ,
cho nên cô ta cảm biết được các đường nối trên sàn gỗ với bàn chân mình.
Nhưng khi tôi đứng đấy, cố sức giữ bình tĩnh để biểu diễn, tôi đã có cảm
giác như có sức nặng nào đấy đè mạnh lên tôi, đến nỗi không những tôi
cảm nhận được các đường nối trên đường ván, mà còn cảm nhận được cả
những sợi chỉ trong đôi vớ nữa. Cuối cùng tôi nghe tiếng trống và tiếng đàn
Shamisen cất lên và tiếng áo quần sột soạt của các vũ công vội vã đi qua tôi
để ra sân khấu, nhưng tôi thấy rất khó mà nhớ được chuyện gì sau đó. Tôi
chỉ biết tôi đã đưa tay lên với chiếc quạt khép lại và đầu gối tôi cong xuống
– thì đấy là các thế để vào vở múa. Sau đó tôi không nghe ai nói gì về việc
tôi không có dấu hiệu báo bắt đầu, nhưng tôi chỉ nhớ rõ ràng tôi đã nhìn hai
cánh tay tôi với vẻ ngạc nhiên là động tác của tôi rất chính xác và rất đều
đặn. Tôi đã tập vở múa nhiều lần, tôi nghĩ tôi tập như thế là quá đủ. Và mặc
dù tinh thần tôi bị sa sút nhưng tôi đã diễn vai của tôi không khó khăn hay
bị lúng túng.
Bất kỳ buổi trình diễn nào trong tháng đó, tôi đều chuẩn bị ra sân khấu một
cách giống nhau, bằng cách tập trung vào vở Vị Triều Thần Trở Về Với Vợ
cho đến khi tôi cảm thấy nỗi sầu muộn đè nặng lên tôi. Loài người chúng ta
có đặc tính là quen với hoàn cảnh rất mau, nhưng khi tôi hình dung ra cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.