ĐỜI KỸ NỮ - Trang 391

luận rằng cứ chạy theo điều phi thực là rất nguy hiểm. Nếu tôi cứ phí cả đời
chạy theo một người đàn ông không bao giờ đến với tôi thì sao? Cuộc đời
tôi sẽ buồn rầu tê tái biết bao khi nhận ra tôi không thưởng thức được thức
ăn mình đang ăn, vì tôi không nghĩ đến gì khác ngoài ông Chủ tịch, ngay cả
khi cuộc đời của tôi đã trôi về một nẻo khác. Thế nhưng nếu tôi không nghĩ
đến ông ta nữa, cuộc đời của tôi sẽ ra sao? Chắc khi ấy tôi sẽ là một vũ
công tập luyện từ nhỏ để chờ buổi trình diễn không bao giờ đến được.
Chiến tranh chấm dứt vào tháng Tám năm 1945. Bất cứ ai đã sống ở Nhật
trong giai đoạn này đều sẽ nói với anh rằng đây là thời điểm hoang mang
nhất trong đêm tăm tối. Đất nước chúng tôi không những bị bại trận, mà
còn bị tàn phá – tôi không muốn nói chỉ bị bom tàn phá rất kinh khủng mà
thôi đâu. Khi đất nước anh bại trận, và quân chiếm đóng ùa vào, chắc anh
sẽ cảm thấy như bị trói tay dẫn đến pháp trường chờ lưỡi gươm đầu. Suốt
thời gian một hay hai năm, tôi không nghe được tiếng cười – ngoại trừ
tiếng cười của Juntaro, vì chú bé không biết gì hết. Và khi Juntaro cười,
ông ngoại chú huơ tay bảo im đi. Tôi thường quan sát những người đàn ông
và đàn bà mà vào thời kỳ ấy họ còn nhỏ, họ rất nghiêm nghị vì thời thơ ấu
họ rất ít cười.
Vào mùa xuân năm 1946, tất cả chúng tôi đều nhận ra rằng chúng tôi sẽ
sống qua cảnh thử thách của sự thất bại. Thậm chí có người còn tin rằng
một ngày nào đó nước Nhật sẽ đổi mới. Tất cả những chuyện nói rằng nước
Mỹ giết chóc, hãm hiếp, hoá ra đều sai hết, trên thực tế, chúng tôi nhận
thấy người Mỹ rất tốt. Một hôm có đoàn lính đi trên xe ngang qua khu vực
tôi đang ở. Tôi cùng các phụ nữ khác trong xóm ra đứng xem. Trong thời
gian ở Gion, tôi tự cho mình là người cách biệt với các phụ nữ khác, và
thực tế tôi cảm thấy cách biệt với họ chỉ vì tôi không chịu tìm hiểu họ,
không biết họ sống ra sao, thậm chí cách biệt với cả những bà vợ của
những ông tôi đã giúp vui. Thế rồi bây giờ tôi đứng với họ, mặc quần lao
động rách rưới, tóc xoã sau lưng nhớp nhúa. Tôi không tắm nhiều ngày vì
chúng tôi thấy không đủ nhiên liệu để nấu nước tắm, phải vài ngày mới
được tắm một lần. Trước mắt những lính Mỹ ngồi trên xe chạy qua trước
mắt tôi, trông tôi chẳng khác gì những người đàn bà chung quanh tôi. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.