ĐỜI KỸ NỮ - Trang 447

trứng. Và chuyện tôi nghĩ cách phản bội ông ta…Thế nào ông ta cũng nghĩ
rằng tôi làm thế là vì một lý do duy nhất thôi, và chắc ông ta không bao giờ
biết được sự thật. Tôi không thể nào chịu đựng được ý nghĩ sẽ làm cho
Nobu đau đớn hay sẽ phá huỷ lòng thương yêu của ông ta đối với tôi. Tôi
không tin tôi sẽ chịu đựng được sự phản bội này.
Sáng hôm sau khi ăn sáng xong, tất cả chúng tôi đi bách bộ qua rừng nhiệt
đới để đến bờ núi đá ven biển gần đấy, ở đây có con suối từ quán trọ nơi
chúng tôi ở chảy đến, đổ vào cái thác nhỏ rất đẹp. Chúng tôi đứng ngắm
cảnh đẹp một hồi lâu, thậm chí cho đến khi chúng tôi chuẩn bị ra về, ông
Chủ tịch cũng không rời mắt khỏi cảnh thiên nhiên trước mặt. Lúc trở về,
tôi đi bên cạnh Nobu, chưa bao giờ tôi thấy ông ta vui vẻ như hôm ấy. Sau
đó chúng tôi đi một vòng thăm hòn đảo trên chiếc xe tải nhà binh, chúng tôi
ngồi trên những chiếc ghế dài gắn vào phía sau xe. Chúng tôi thấy chuối và
dừa, cùng những loại chim đẹp. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, chúng tôi
thấy biển như tấm chăn nhàu nhò bằng màu ngọc lam, có những vết màu
xanh đậm.
Chiều hôm đó, chúng tôi đi lang thang trên những con đường đất của ngôi
làng nhỏ, và sau đó gặp một ngôi nhà cổ xưa trông rất giống một nhà kho,
với mái nhà xuôi xuôi lợp tranh. Chúng tôi đi vòng quanh ra phía sau, ở
đây Nobu leo lên mấy bậc cấp để mở một cánh cửa nằm ở góc nhà, ánh
sáng chiếu vào trên một cái sân khấu bằng gỗ bám đầy bụi. Rõ ràng nơi này
trước kia dùng làm kho chứa hàng, nhưng nay đã trở thành nhà hát của thị
trấn. Khi mới bước vào, tôi không nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng sau khi cánh
cửa đóng sầm lại và chúng tôi đi ra ngoài đường, tôi mới bắt đầu cảm thấy
như bị một cơn sốt hành hạ, vì trong óc tôi hiện ra hình ảnh tôi nằm dài trên
nền nhà có màu huyết ấy với ông Thứ trưởng trong khi cánh cửa xịch mở
để ánh sáng bên ngoài chiếu vào chúng tôi. Chúng tôi sẽ không có chỗ nào
để lẩn tránh hết. Nobu không thể nào không trông thấy chúng tôi. Tôi nghĩ
đây là nơi thuận tiện nhất. Nhưng tôi không nghĩ đến những chuyện ấy,
đúng ra là tôi không nghĩ đến tôi cố sức phấn đấu để khỏi suy nghĩ lung
tung. Tôi cảm thấy tư tưởng của tôi như gạo chảy ra khỏi cái bao rách.
Khi chúng tôi leo lên đồi để về lại quán trọ, tôi phải đi chậm sau đoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.