ĐỜI KỸ NỮ - Trang 469

- Lạ thay – ông nói nho nhỏ như nói với chính mình – cùng một người phụ
nữ mà khi còn nhỏ thì nhìn tôi một cách hết sức thẳng thắn, còn nay sau
nhiều năm trôi qua, lại không ngước mắt được để nhìn tôi.
Có lẽ công việc ngước mắt nhìn ông chỉ là một công việc đơn giản thôi,
công việc mà tôi thấy không khó khăn gì khi đứng trên sân khấu với bao
nhiêu người ở Gion đang nhìn lên tôi. Chúng tôi ngồi gần nhau bên một
góc bàn, rất gần đến độ cuối cùng tôi lau mắt rồi nhìn vào mặt ông, tôi thấy
rõ những vòng đen quanh hai con ngươi của ông. Tôi phân vân không biết
có nên quay mắt đi cúi chào rồi rót sakê vào tách cho ông…nhưng chắc
không có hành động nào có thể phá tan được sự căng thẳng này. Khi tôi
đang miên man suy nghĩ như thế, ông Chủ tịch lùa chai và tách sang một
bên bàn, rồi đưa tay nắm cổ áo tôi, kéo tôi sát bên ông. Khi mặt tôi kề sát
mặt ông, tôi cảm thấy hơi ấm nơi người ông toả sang mặt tôi. Tôi đang
bàng hoàng không biết hư thực ra sao, không biết phải làm gì hay nói gì, thì
bỗng ông Chủ tịch kéo tôi sát vào ông và hôn tôi.
Chắc anh ngạc nhiên khi nghe đây là lần đầu tiên trong đời tôi mới có
người hôn. Tướng Tottori thỉnh thoảng cũng ép môi vào tôi khi ông làm
danna của tôi, nhưng tôi thấy hoàn toàn vô cảm. Lúc ấy tôi thường tự hỏi
phải chăng ông ta chỉ tìm nơi để tựa cái mặt lên đấy cho khoẻ. Thậm chí
với Yasuda Akira – người đã mua cho tôi cái kimono, và người tôi đã dụ dỗ
vào một đêm ở tại phòng trà Tatematsu – đã hôn hàng chục lần lên mặt lên
cổ tôi, nhưng anh ta chưa bao giờ hôn vào môi tôi. Cho nên anh có thể cho
rằng nụ hôn này, nụ hôn thật sự đầu tiên trong đời tôi, đôi với tôi rất quý
giá, hơn bất cứ cái gì trên đời. Tôi có cảm giác tôi đã lấy của ông Chủ tịch
cái gì đấy, và ông đã cho tôi cái ấy, cái rất riêng tư của ông, có giá trị hơn
tất cả những của cải của những người khác đã cho tôi. Nụ hôn có mùi vị rất
tuyệt vời, ngọt lịm như trái chín, và khi tôi nếm hương vị ấy, hai vai tôi
chùng xuống, bụng tôi phồng lên, tâm trí tôi lâng lâng ngây ngất, vượt lên
chín tầng mây không làm sao tôi nhớ hết cho được. Tôi nghĩ đến đám hơi
trên nồi cơm khi bà bếp mở nắp vung ra. Tôi thấy trong óc hiện ra hình ảnh
con đường nhỏ mà là phố chính của quận Pontocho, con đường tôi thấy vào
một buổi tối tràn ngập những người chúc lành ông Kichisaburo sau buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.