ĐỜI KỸ NỮ - Trang 479

chuyện rất lạ, phải không?
Tôi nhìn ông, nhưng ông không có dấu hiệu gì chứng tỏ có nghe tôi nói.
- Em cứ nghĩ đến phòng trà Ichiriki hoài – tôi nói tiếp – thú thật, em rất nhớ
cảnh hầu vui ngày trước.
Ông Chủ tịch đang ăn kem, ông liền đặt muỗng xuống.
- Dĩ nhiên em không thể về lại Gion được, em thừa biết như thế. Nhưng em
tự hỏi không lẽ ở New York không có chỗ để mở một cái phòng trà nho nhỏ
hay sao.
- Tôi không hiểu em đang nói cái gì – ông đáp – không có lý do gì để cho
em rời khỏi nước Nhật hết.
- Bây giờ các thương gia Nhật, các nhà chính khách Nhật đổ xô đến New
York làm ăn rất nhiều như rùa con đua nhau lội xuống hồ - tôi nói – hầu hết
những người này em đã quen biết từ lâu. Rời bỏ nước Nhật đúng là một sự
thay đổi đột ngột đấy. Nhưng em nghĩ rồi đây người em yêu sẽ sống ở New
York nhiều…- Tôi không biết đây là chuyện thật, vì ông đã nói với tôi, ông
có kế hoạch mở chi nhánh tại đấy.
- Tôi không có ý định như thế, Sayuri – ông đáp.
Tôi nghĩ ông muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng tôi nói tiếp như thể tôi
không nghe ông nói gì.
- Người ta nói đứa bé lớn lên giữa hai nền văn hoá khác nhau thường gặp
nhiều chuyện rất khó khăn. Cho nên, người mẹ mang con đến ở một nơi
như Hoa kỳ chẳng hạn có lẽ là hành động rất khôn ngoan, vì để cho đứa bé
lấy chỗ ấy làm quê hương vĩnh viễn.
- Sayuri…
- Nghĩa là – tôi nói tiếp – người mẹ nào chọn lựa như thế có lẽ không mang
con về lại Nhật làm gì.
Đến đây, ông Chủ tịch chắc hiểu ý tôi muốn nói gì, tôi sang Mỹ tức là tôi sẽ
mang theo chướng ngại vật làm cản trở việc chọn Nishioka Minoru làm
người thừa kế của ông. Ông kinh ngạc nhìn tôi một lát. Rồi, có lẽ ông hình
dung ra trong óc cảnh tôi ra đi, nét cau có trên mặt ông biến mất, và một
giọt nước mắt ứa ra bên khóe mắt ông, ông vội nhấp nháy mắt cho giọt
nước mắt rơi đi như xua một con ruồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.