Quả thật tôi đã lớn lên ở một nơi mà trẻ con quen thói ăn bất cứ cái gì còn
sống. Và tôi xác nhận có lần tôi đã ăn một con dế khi tôi lên bốn hay lên
năm gì đấy nhưng tôi ăn là vì bị lừa. Nhưng khi nhìn Bí Ngô đứng ngắm
cái xiên thịt nướng trên tay đất bụi trên đường dính vào miếng mực, ruồi bu
quanh…cô tả thổi mạnh vào miếng mực để xua chúng đi nhưng chúng chỉ
chạy quanh miếng mực cố bám cứng vào đấy.
- Bí Ngô, bạn không ăn cái đấy được đâu – tôi nói – ăn cái đấy chẳng khác
nào liếm lưỡi trên đường đá!
- Liếm đá trên đường có gì hại đâu? – Cô ta nói.
Nói xong, Bí Ngô quỳ xuống thè lưỡi liếm một cái trên mặt đường. Nếu tôi
không thấy chuyện này thì chắc không bao giờ tin được. Tôi há miệng nhìn,
sửng sốt. Khi Bí Ngô đứng lên lại, vẻ mặt cô ta như thể chính cô cũng
không tin nổi việc mình vừa mớii làm. Nhưng cô ta lấy tay lau miệng, nhổ
nước bọt vài lần, rồi đưa miếng mực vào miệng, cắn giữa hai hàm răng và
lôi cái xiên ra.
Chắc miếng mực nướng dai lắm, vì Bí Ngô nhai mãi suốt thời gian chúng
tôi đi lên dốc đồi đến chiếc cổng gỗ của khu vực nhà trường. Tôi cảm thấy
lòng nôn nao khi bước chân vào, vì khu vườn quá rộng. Quanh chiếc hồ
nuôi nhiều cá chép, người ta trồng loại cây trường xuân và thông uốn để
làm cảnh. Bên kia hồ ở chỗ hẹp nhất, có kê một miếng đá phẳng. Hai bà già
mặc kimono đang đứng ở đó, trên tay cầm dù hoa để che nắng buổi sớm.
Còn tòa nhà, lúc đó tôi không biết nhiều, nhưng bây giờ tôi nhớ chỉ có một
phần nhỏ trong đó dùng làm trường học. Phần khu nhà khổng lồ phía sau
trường học dùng làm nhà hát Kaburenjo – nơi cứ mỗi khi mùa xuân đến là
giới geisha ở Gion trình diễn Vũ điệu Cố đô.
Bí Ngô vội vã đi vào cửa một dãy nhà gỗ mà tôi tưởng là khu nhà ở của gia
nhân, nhưng hóa ra đấy là nhà trường. Ngay khi vừa bước vào cửa, tôi đã
ngửi thấy mùi trà lá khô, bây giờ cứ mỗi lần nhớ tới buổi đi học đầu tiên ấy
là lòng tôi thắt lại. Tôi cởi giày để vào ngăn kệ gần chỗ tôi đứng. Nhưng Bí
Ngô chận tôi lại, có luật bất thành văn ở đây về việc sử dụng các ngăn ở
trên kệ này. Trong số học viên ở đây thì Bí Ngô là người mới nhập môn nên
cô ta phải leo lên cất giày ở ngăn trên cao nhất. Và hồi ấy tôi là người mới