ĐỜI KỸ NỮ - Trang 99

- Cái gì thế? – Tôi nghe giọng của ông ta cất lên – Có người ở ngoài ấy à?
- Không có gì hết – Hatsumono đáp nhỏ.
- Có ai ngoài ấy.
- Không, không có ai hết. Em tưởng có nghe cái gì đấy, nhưng không có ai
hết.
Tôi nghĩ chắc chắn Hatsumono đã thấy tôi. Nhưng đương nhiên cô ta
không muốn để cho ông bồ cô ta biết. Tôi vội về chỗ quỳ xuống, cảm thấy
hoảng sợ như vừa bị xe điện tông vào người. Tôi nghe tiếng nói, tiếng trong
phòng tôi tớ, chốc chốc vẳng ra, rồi im lặng hẳn. Cuối cùng, khi
Hatsumono và ông bồ cô bước ra hành lang, ông ta nhìn tôi và nói:
- Con này ở đây kia mà. Khi anh đến không có nó.
- Ồ đừng để ý đến nó. Đêm nay nó quá tệ, không được phép ra khỏi nhà mà
nó vẫn ra. Em sẽ trị tội nó cho nó biết.
- Thế là có người rình chúng ta rồi. Tại sao em nói láo với anh?
- Anh Koichi, sao tối nay anh lại có vẻ lo sợ đến thế?
- Thấy nó mà em cứ tỉnh bơ như thế à? Chắc em biết nó ở đây nhìn ta cả
buổi.
Ông bồ của Hatsumono bước ra hành lang trước, dừng lại nhìn tôi một lát
rồi mới bước ra khỏi cửa. Tôi ngồi yên cúi mặt nhìn xuống nền nhà, nhưng
tôi cảm thấy mặt nóng ran. Hatsumono bước qua tôi đến giúp ông ta mang
giày vào. Tôi nghe cô ta nói với ông bằng một giọng van lơn cầu khẩn mà
tôi chưa từng nghe bao giờ.
- Koichi, xin anh bình tĩnh. Em không biết đêm nay có gì làm cho anh lo
sợ! Ngày mai đến lại…
- Anh không muốn gặp em ngày mai.
- Em không thích anh bắt em chờ lâu. Em sẽ đến gặp anh bất cứ nơi nào
anh hẹn, ngay cả dưới gầm cầu.
- Anh không có nơi nào để hẹn gặp em được. Vợ anh canh chừng anh rất
gắt.
- Vậy thì đến đây lại. Chúng ta có phòng của tôi tớ đấy.
- Phải, nếu cô muốn chúng ta bị dòm vào và bị rình rập! Thôi, Hatsumono,
để tôi đi. Tôi muốn về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.