chí đến cái thằng hương điền, đầu hai thứ tóc, già đời làm đầy tớ cho các
ông lý trưởng, cũng mon men vào gạ gẫm. Vợ binh Chức đã nghiễm nhiên
thành một con nhà thổ không phải trả tiền để bọn lý dịch lớn nhỏ trong làng
chuyên đổi. Chính ngay lý Kiến, tuy hồi ấy đã có đến ba vợ, cũng không nỡ
bỏ hoài cái của không dưng được giời cho; và không bỏ hoài, ông còn được
lợi. Mỗi lần chị binh đi lĩnh lương hay lĩnh măng đa của chồng, phải mượn
ông lý đi nhận thực. Không ông lý nào vác nhà đi ăn mà nhận thực cho
người ta, điều ấy đã cố nhiên. Nhưng với lý Kiến thì không những cơm
rượu tiền túi, còn phải cho ngồi chung xe và còn ở lại tỉnh nữa.
Thế là mấy đồng bạc lương đi đời; mấy đứa con của chị ngày mai chỉ được
mấy cái kẹo đạn mút, hay hậu hĩnh ra thì được mấy cặp bánh giầy giò ăn.
Thành thử công lao anh binh, rút lại chỉ cho chị binh mỗi tháng mỗi lần
hưởng những cuộc vui với ông lý nhà.
Chẳng hiểu anh ta cũng biết thế mà chán cảnh nhà hay sao mà mãn hạn ba
năm cũng không thấy về. Rồi ít lâu sau, có trát về làng bắt tróc nã và áp
giải tên Trần văn Chức. Lý Kiến khai tên ấy thuộc hạng dân lưu tán không
về làng. Nhưng khai hôm trước thì hôm sau hắn về. Lý Kiến sai đầy tớ đem
trát đến nhà đòi hắn. Hắn đến ngay, nhưng lại dẫn theo cả vợ và hai con.
Không đợi ông lý nói một câu, hắn rút một con dao chọc tiết lợn ra, nhăm
nhăm cầm ở tay mà bảo rằng: “Chẳng nói giấu gì ông, tôi can án giết
người. Nếu ông không thương, mà bắt giải thì vợ con tôi chết đói. Thôi thì
đằng nào chúng nó cũng chết, tôi đâm chúng nó chết ở đây rồi ông bắt đi ở
tù luôn thể”. Mắt hắn đỏ ngầu; lưỡi dao hắn hoa lên loang loáng, chỉ trông
cũng lạnh gáy. Hắn có thể giết người được lắm, mà không phải chỉ giết có
vợ và con thôi, khi hắn đã có gan đâm chết vợ con hắn thì hắn có kiêng gì
đến cái cổ của người khác nữa? Lý Kiến nghĩ ngợi một lúc rồi bảo cứ về rồi
ông liệu. Ông liệu nghĩa là ông che đậy cái án của hắn cho không ai biết và
mỗi lần có trát về nhắc, ông lại khai rằng: vẫn chưa có tên Chức về. Thế là
hắn cứ nghiễm nhiên sống ở ngay chính giữa quê hương hắn. Và bây giờ
người ta thấy vợ hắn rất chính chuyên mà lại trung thành, thị chăm chỉ làm
để nuôi hắn. Những ông trưởng, ông phó tự nhiên nghĩ bụng rằng: người ta
có chồng rồi mà còn chàng màng thì phải tội; ai cũng sinh tử tế cả chỉ trừ