ĐÔI MẮT - Trang 170

như thị đã rõ cái việc nhục nhã vừa rồi. Hắn thở ngắn thở dài, lắm lúc hắn
muốn bỏ phắt việc, trả lại vườn cho họ cho đỡ tức. Nhưng nghĩ thì cũng
tiếc. Hắn lại tặc lưỡi một cái, và nghĩ bụng: "Mặc chúng nó!...". Hắn chỉ
định từ giờ chẳng đi ăn cỗ đám nào nữa là ổn chuyện... Nhưng khổ một nỗi,
không đi, không được. Đám nào có ăn, tất nhiên chủ nhân không chịu để
hắn về. Làm cỗ cho cả họ ăn còn được, có hẹp gì một cỗ cho thằng sãi? Để
nó nhịn đói mà về, nó chửi thầm cho. Mà thiên hạ người ta cũng cười vào
mặt, là con người bủn xỉn... Ấy, người ta cứ suy hơn, tính thiệt như vậy, mà
nhất định giữ thằng sãi lại. Không ai chịu ngồi với hắn, thì hắn sẽ ngồi một
mình một cỗ. Nếu hắn có sợ thẹn, thì người ta sẽ dọn cỗ trong bếp, hay một
chỗ nào kín đáo cho hắn ngồi...

Mới đầu, Lộ tưởng ngồi như thế, có lẽ là yên ổn đấy. Nhưng người ta

tồi lắm. Người ta nhất định bêu xấu hắn. Trong nhà đám, một chỗ dù kín
đáo thế nào, mà chả có người chạy lại, chạy qua. Mỗi người đi qua, lại hỏi
hắn một câu:

- Lộ đấy à, mày?

Cũng có người thêm:

- Chà! Cỗ to đấy nhỉ? Đằng ấy hóa ra lại... bở!

A! Thế là họ nói kháy anh cu Lộ vậy, cáu lắm. Hắn tặc lưỡi một cái và

nghĩ bụng: "Muốn nói, ông cho chúng mày nói chán! Ông cần gì!...". Hắn
lập tức bê cỗ về sân, đặt lên phản, ung dung ngồi. Nói thật ra, thì hắn cũng
không được ung dung lắm. Tai hắn vẫn đỏ như cái hoa mào gà, và mặt hắn
thì bẽn lẽn muốn chữa thẹn, hắn nhai nhồm nhoàm và vênh vênh nhìn
người ta, ra vẻ bất cần ai. Sau cái bữa đầu, hắn thấy thế cũng chẳng sao, và
bữa thứ hai thì đã quen quen, không ngượng nghịu gì mấy nữa. Bữa thứ ba
thì quen hẳn. Muốn báo thù lại những anh đã cười hắn trước, tự hắn đi
bưng lấy cỗ, và chọn lấy một cỗ thật to để các anh trông mà thèm. Bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.