ĐÔI MẮT - Trang 30

Hoàng nhếch một khóe môi lên, gay gắt:

- Nhưng anh vẫn không thể chối được rằng họ có nhiều cái ngố không

chịu được. Tôi thấy có nhiều ông tự vệ hay cả vệ quốc quân nữa táy máy
nghịch súng hay lựu đạn làm chết người như bỡn. Nhiều ông cầm đến một
khẩu súng kiểu lạ, không biết bắn thế nào. Như vậy thì hăng hái cũng vất
đi. Nhưng mà thôi! Nước mình như vậy, suốt đời không được mó đến khẩu
súng thì làm gì biết bắn, họ đánh mãi rồi cũng biết. Thì cứ để cho họ đánh
Tây đi! Nhưng tai hại là người ta lại cứ muốn cho họ làm ủy ban nọ, ủy ban
kia nữa, thế mới chết người ta chứ! Nói ví dụ ngay như cái thằng chủ tịch
ủy ban khu phố ở Hà Nội lúc chưa đánh nhau. Nó là một anh hàng cháo
lòng. Bán cháo lòng thì nó biết đánh tiết canh, chứ biết làm ủy ban thế nào
mà bắt nó làm ủy ban? Ông chủ tịch làng này, xem giấy của nhà tôi, thấy đề
Nguyễn Thục Hiền, cứ nhất định bảo là giấy mượn của đàn ông. Theo ông
ấy, thì đàn bà ai cũng phải là thị này, thị nọ.

Chị Hoàng cười nhiều quá, phát ho, chảy cả nước mắt ra. Rút khăn tay

lau nước mắt xong, chị chép miệng lắc đầu bảo tôi:

- Giá bác ở đây thì nhiều lúc bác cũng cười đến chết. Thế mà ông chủ

tịch ấy cứ nằn nì mãi hai ba lượt yêu cầu nhà tôi dạy Bình dân học vụ hay
làm tuyên truyền giúp.

Anh chồng tiếp:

- Tôi chẳng có việc gì làm, lắm lúc cũng buồn. Nhưng công tác với

những người như vậy thì anh bảo công tác làm sao được? Đành để các ông
ấy gọi là phản động.

Muốn lảng chuyện, tôi hỏi:

- Lúc này nhiều thì giờ thế, chắc anh viết được. Anh đã viết được cái

gì thú chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.