ĐÔI MẮT - Trang 31

- Chưa, bởi vì ngay đến một cái bàn viết ra hồn cũng không có nữa.

Nhưng thế nào chúng mình cũng phải viết một cái gì để ghi lại cái thời này.
Nếu khéo làm còn có thể hay bằng mấy cái "Số đỏ" của Vũ Trọng Phụng,
Phụng nó còn sống đến lúc này phải biết!

Cơm chiều xong vào lúc bốn giờ, Hoàng mời tôi cùng đi với vợ chồng

anh đến chơi nhà mấy người ở phố cũng tản cư về. Có đâu một ông tuần
phủ về hưu, một ông đốc học bị thải hồi vì một vụ hiếp học trò, một cụ
phán già trước đây chuyên môn sống về nghề lo kiện, hay chạy cửu phẩm
cho thiên hạ. Anh chẳng ưa gì họ bởi vì họ chẳng biết gì đến văn chương
nghệ thuật, chỉ tổ tôm là giỏi. Nói chuyện với họ chán phè. Nhưng nếu
chẳng giao thiệp với họ thì cũng chẳng biết đến chơi nhà ai được nữa... Anh
vừa đi vừa tâm sự nhỏ với tôi như vậy, và thì thầm kề sát tai những cái thối
nát, ngu ngốc, gàn dở, rởm đời của từng người một, trong khi chúng tôi
bước chầm chậm để đợi chị Hoàng ra sau chúng tôimột chút.

Chị Hoàng rảo bước để theo kịp chúng tôi. Hai má đỏ ửng vì lửa bếp,

chị cắt nghĩa sự chậm trễ của chị:

- Tôi xem lại nồi khoai lang vùi, để lát nữa về ăn. Ở đây cao lương mỹ

vị chẳng có gì, nhưng được cái thức ăn vặt thì sẵn. Bác ở chơi đây mai tôi
xem nhà ai có mía to mua mấy cây về ướp hoa bưởi ăn thơm lắm.

Đến một cái cổng gạch lớn có dây leo, anh Hoàng giật dây chuông.

Một thằng bé chạy ra, lễ phép chào:

- Lạy ông!

- Không dám. Cụ Phạm có nhà không cậu?

- Bẩm ông, cụ sang bên ông đốc.

- Sao thấy nói ông đốc ở chơi đây từ sáng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.