ĐÔI MẮT - Trang 65

- A! Ðồng chí biết tiếng Kinh!

- Không biết nói đâu! Biết ít thôi.

Chúng tôi xúm lại giỏ của anh. Hàng chục quả dưa. Lại có cả rau bí

nữa. Chúng tôi hỏi:

- Ðồng chí lấy bao nhiêu?

- Không có tiền đâu. Cho các đồng chí ăn thôi.

Ðức cố nhét hai cái giấy mười đồng thật mới vào tận tay anh. Anh

ngần ngừ mãi mới chịu cầm một cái.

Ông già thong thả đeo con dao vào thắt lưng, khoác khẩu súng kíp,

cười cười, lắp bắp nói những tiếng lầm rầm, ý chừng là từ biệt chúng tôi.
Ông đi rừng. Trông ông đeo dao, khoác súng vào, càng đẹp. Nhưng ra
ngoài vẫn lom khom, cái đầu hơi hơi lao về đằng trước. Không phải vì già.
Ðó chỉ là dáng đi của một người quen cái đời chui lách trong rừng rậm.
Ông đi lừ lừ như một con thú dữ. Tôi chợt nhận ra rằng người đàn bà cũng
đã biến đi mất từ lúc nào. Trơ lại trong nhà còn bọn chúng tôi với anh
chàng bán dưa. Tự anh đi tìm mẹt, xếp dưa, xếp rau ra cho chúng tôi. Anh
xông xáo vào cả trong buồng. Anh thu xếp cửa nhà. Anh quét. Anh thở dài
thành tiếng rên (cứ độ 15 phút anh lại thở dài thật to như vậy, chẳng ra sao
cả!):

- Nhà bẩn quá! Không có giường nằm. Các đồng chí ở dưới xuôi

sướng, lên đây khổ quá.

Anh làm như anh là người nhà vậy. Nói chuyện với anh một lúc,

chúng tôi mới biết anh là người nhà thật. Anh là con rể ông cụ. Người đàn
bà trẻ tuổi là con gái ông cụ và là vợ anh ta. Ông cụ góa vợ đã lâu. Người ta
gọi ông là ké Nhàn - ông già Nhàn, còn anh, tên nghe như tên trong tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.