ĐÔI MẮT - Trang 66

thuyết Tàu: Triệu Vân Hương. Và thật không ngờ, anh đã bốn mươi hai
tuổi.

Tối hôm ấy, cả nhà ông ké Nhàn ngủ lán. Tối hôm sau cũng vậy. Ban

ngày, có người nào về cũng chỉ một chốc một lát thôi, về để lấy một vật gì,
hay lấy củi hộ chúng tôi. Chúng tôi hoàn toàn làm chủ cái nhà. Chúng tôi e
mình có làm phiền đến đời sống của họ chăng. Nhưng Tư bảo:

- Họ ưa như vậy. Vả lại ở, đối với họ có thành vấn đề đâu. Họ ngủ đâu

cũng được.

21-10-1947. - Tư vẫn chưa cho chỗ ông ké Nhàn là kín! Anh dùng làm

một chỗ tạm đó thôi. Hôm nay anh sẽ đưa Khang và tôi đi xem một chỗ
khác để hỏi ý kiến chúng tôi. Cơm nước vừa xong, thì một người Mán đeo
súng đến. Anh chàng trạc độ ngoài ba mươi. Búi tó, quấn khăn. Mặt sáng
sủa, người nhã như một anh đồ trẻ vào thời Nguyễn Trãi. Nhưng áo cũng
ngắn cũn cỡn và quần mòn mất gấu, luội thuội, lựng chựng những cái bắp
chân chắc nịch nhưng bẩn và có những vết lở to rỉ mủ. Tư gọi anh ta là
đồng chí Quân. Ðồng chí Quân sẽ thay mặt cho đồng chí Chấn trưởng thôn
đi vắng, để dẫn chúng tôi đi tìm địa điểm.

Sau ngót một giờ lội suối chui rừng, vắt bám gỡ ra không kịp, qua hết

rừng cây lớn, rừng lau, rừng chuối rồi lại rừng cây lớn, men, lách, leo, trèo
bở hơi tai, chúng tôi đến Vàng Khẹt. Lại một làng! Ba nóc nhà như ba cái
chuồng chim đeo lủng lẳng ở ngọn núi. Ðược cái quang đãng và nhìn ra
một phong cảnh sáng sủa và tuyệt đẹp. Núi lại núi. Núi kế tiếp nhau, cuốn
những đợt sóng mềm mại vờn trời. Chỉ có trời với núi. Tôi có cảm tưởng
như trên trái đất chúng ta ở, ngoài núi ra, không còn gì nữa. Anh chàng
Khang yêu màu sắc và ánh sáng chắc phải thỏa lòng. Những quả núi gần
khoe những mảnh áo rất xinh. Từng miếng vàng tươi của ruộng. Những
miếng khác màu vàng rơm. Và màu xanh. Ðủ các thứ xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.