ĐÔI MẮT - Trang 72

thương Liên, tôi vẫn đinh ninh rằng Liên sẽ chẳng chết đói đâu. Liên sẽ đổi,
như tôi đã đổi. Phải bơi mới biết rằng mình bơi khỏe. Và thật ra, ai cũng
bơi được cả.

2-11-1947. - Ðêm qua, hơi đau mình mẩy. Nửa đêm trăng sáng. Dậy

uống nước rồi thao thức mãi không ngủ được. Gần sáng, lạnh.

Sáng dậy, cơm nước xong rồi đi chặt tre chặt cây về điểm lại nhà. Nhà:

lán bí mật của đồng chí Chẩn, đứng giữa hai lán nữa. Vừa bằng một cái
quán bán báo Tết ở Sài Gòn. Cành cây làm cột, buộc sơ sài. Mái lợp bương
tươi, trông đẹp. Sân hơi thấp, bằng một cái giường to. Cạnh sân, một
khoảng đất trống, chạy từ cửa nọ sang cửa kia, dùng làm bếp. Hai người ở
vừa thích.

Lán bên cạnh: ba đứa trẻ con. Một anh Mán. Tội nghiệp! Anh ta sốt rét

nặng quá rồi. Bụng báng to phình. Mặt phù. Chân tay phù. Da bủng và mốc
meo. Mấy hôm sau, biết tên anh, chúng tôi gọi anh là đồng chí Minh. Anh
ốm quá, không đi làm được, nên lên lán ở với mấy đứa con. Sang chơi bên
lán chúng tôi, anh ta chỉ ngồi lừ thừ nhìn chúng tôi làm việc, mồm ngậm
một cái tẩu giống như cái tẩu của Kim, thong thả hút và thở khói. Hiếm họa
anh mới nói. Tiếng anh rạn vỡ.

Làm được một cái giá để giấy, ba lô, sách vở, một cái nữa để bát đĩa,

thức ăn, và lát tre chung quanh cái bếp để chân (bước) cho sạch xong thì
vừa trưa. Buổi chiều, nghỉ ngơi cho lại sức. Mình định đọc sách. Nhưng
viết nhật ký xong thì đã gần hết chiều rồi. Ngày nào cũng ngắn, vì mình
muốn làm việc nhiều quá.

Ðồng chí Chẩn mang một cuộn giấy và một cái chải lên để chúng tôi

dùng, cho biết Tư bị sốt. Có lẽ vì hôm qua anh chàng làm gắng quá.

3-11-1947. - Tư chỉ mệt xoàng, không sốt. Anh vẫn đi tìm con đường

bí mật đi xuống cơ quan dưới. Cơm chiều xong, tôi đi rửa bát về thì thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.