ĐÔI MẮT - Trang 83

làm.

Vô phúc cho anh, nếu luôn mấy lần, sau khi anh đến chơi nhà một

người nào, tự nhiên một người trong nhà sinh ốm, hay lợn, gà nhà ấy chết.
Họ nhất định bảo: anh có ma gà. Tiếng dữ ấy đồn đi. Mọi người sợ anh,
ghét anh, coi anh như người hủi. Có ma gà là một cái khổ, cái nhục của ông
cha truyền lại. Không ai muốn có. Không ai muốn lấy vợ, lấy chồng có ma
gà. Con trai có ma gà chỉ còn một cách là lấy vợ có ma gà, như người có
mả hủi lại lấy người mả hủi. Người ta cho rằng có ma gà thì phải cúng nó
và mỗi năm nhuận, ít nhất phải cho nó vật chết một người hay một con gì,
nếu không có thì nó vật chết người nhà hay gà lợn của nhà.

Tôi hỏi:

- Ðồng chí Quân làm ma gà cắn tôi có được không?

Bảo trả lời:

- Muốn làm thì cũng được.

- Ma gà cắn có chết không?

- Trẻ con chết. Người lớn, cúng thì khỏi.

Thật là dễ hiểu. Trẻ con, sức chống bệnh yếu, dễ chết. Người lớn khỏe

và đã quen với bệnh hơn, ốm ốm, khỏi khỏi là thường. Cứ theo Bảo thì
trong số những người Mán chúng tôi quen, có đến sáu, bảy người có ma gà.
Tôi thấy họ đều rất hiền lành. Chưa ma gà, ma rừng nào cắn chúng tôi. Tôi
cười, bảo người bạn Mán:

- Chúng tôi mới chập tối đã vào màn, mỗi tuần lại uống ba viên ký

ninh vàng, ma không làm ốm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.