ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 10

- Cậu Giáo đọc quảng cáo trên báo rồi chỉ chỗ cho em. Mẹ con em

không có tiền, phải mượn tiền cậu Giáo tìm anh. Vũ ngạc nhiên nhìn Hiền:

- A! Anh Giáo Hoài... Nhưng còn hai bác bây giờ ra sao?

Hiền rơm rớm nước mắt:

- Má... mất rồi... Ba lại từ em!

Vũ thương cảm lắm. Chàng hỏi Hiền:

- Sao bao lâu nay em không tìm anh? Chúng mình có con với nhau,

em cũng không cho anh biết!

Hiền cúi nhln xuống đất:

- Em tưởng anh sẽ trở lại. Em cứ chờ đợi anh như lời anh dặn. Cậu

Giáo bảo em là anh đì học xa lắm, tận bên Tây lận...

Vũ xúc động ôm lấy đầu. Thật là bất ngờ! Chàng biết tính sao trưđc

tình cảnh khó xử nầy. Chàng ngước nhìn Hiền, đôi mắt đen láy của nàng
như gợi chàng nhớ lại những kỷ niệm bảy, tám năm về trước. Nhưng trong
giờ phút hiện tại, chàng bối rối quá, không còn đầu óc đâu nhớ tới chuyện
xưa... Chàng phải giải quyết thế nào đây? Nếu Mộng Ngọc biết chuyện này
không hiểu nàng sẽ khổ tâm đến mức nào?

Vũ khẽ hỏi Hiền:

- Em lên Sài Gòn rồi ở đâu?

Hiền ôm sát con vào lòng, nhìn Vũ lộ vẻ ngơ ngác:

- Em có biết ở đâu đâu! Lần đầu tiên em mới đặt chân lên đất Sài Gòn!

Nói thiệt, nếu không gặp anh, em chưa biết phải làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.