ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 149

được sao?"

Trái lại, Hiền nghe ông Thiện nói lớn lên, lại tưởng lầm là cha ruột của

Vũ. Nàng nghĩ chắc ông vừa mới biết rõ chuyện hai người thầm lén yêu
nhau. Nàng muốn bước đến trước mặt ông, để cầu xin ông thương xót.

Trong khi đó, ông Thiện chỉ tay vào mặt Vũ nói:

- Cậu Vũ! Cậu trả ơn cho tôi đó phải không? Tôi đối xử với cậu như

thế nào mà cậu đành lòng làm như vậy?

Vũ ngập ngừng:

- Thưa ba! Chuyện này... thật ra... ngoài ý muốn... của con.

- Thôi... Cậu đừng có ngụy biện... Ý muốn gì? Cậu nhớ kỹ lại xem cậu

là người như thế nào? Ngày nay, cậu có địa vị là nhờ ai? Tôi không muốn
nhắc ơn nghĩa xưa... nhưng cậu chóng quên quá mà...

Ông Thiện ngừng lại một lúc rồi tiếp:

- Tôi thương cậu, giúp đỡ cậu học thành tài rồi gả con tôi cho cậu...

Mộng Ngọc có lỗi lầm gì mà cậu nỡ lòng phản bội nó? Nó tin yêu cậu quá
mà, lúc nào cũng giữ trọn nghĩa làm vợ. Sao vậy cậu Vũ? Sao cậu nỡ chà
đạp lên lòng tin yêu của cha con tôi?

Vũ lắc đầu:

- Không phải vậy đâu ba! Con có thuật chuyện này cho Mộng Ngọc

nghe nhưng con chưa nói rõ ràng sự thật.

Ông Thiện không còn tiếc lời nữa:

- Sự thật gì? Cậu lừa dối cả cha con tôi chớ gì? Tôi lo cho cậu uổng

công quá mà... Cậu là một người không ra gì! Tôi nói cho cậu biết. Ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.