ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 150

nay, cậu được địa vị nầy, cậu quên mất mình là ai?

- Thưa ba... Không phải vậy đâu! Ba hiểu, giùm con.

- Còn gì nữa mà hiểu! Đời tôi chỉ có một đứa con gái. Tôi chỉ lo hạnh

phúc của nó thôi... Xưa kia vì thương bạn mà tôi giúp đỡ cậu. Tôi đã lầm
mà gả con gái cho cậu, để ngày giờ nầy, Mộng Ngọc mới phải chịu khổ và
bé Dung con của cậu...

- Xin ba cho con giải thích.

- Còn gì nữa mà giải thích!

Rồi ông Thiện chỉ tay về phía Hiền và bé Lệ:

- Người đàn bà kia là người yêu của cậu, đứa bé kia là con của cậu.

Như vậy đã trả lời những điều thắc mắc của tôi từ mấy hôm nay. Không
còn gì phải nói nữa.

Hiền chết lặng người đi, sau những lời cửa ông Thiện. Trời ơi! Vũ đã

có vợ, có con. Nàng lùi lại bên bé Lệ, nắm lấy bàn chân bé nhỏ của con như
cố định tĩnh tâm thần.

Vũ lắc đầu bảo ông Thiện:

- Ba đừng nóng! Để con nói đã. Chủ tâm con không phải muốn lừa dối

ba và Mộng Ngọc đâu?

Ông Thiện cướp lời chàng:

- Thôi! Cậu đừng nói thêm nữa! Cậu đã đánh mất lòng tin yêu của cha

con tôi rồi! Nói thật với cậu, Mộng Ngọc không phải ế chồng đâu. Tôi có
sản nghiệp lớn mà. Nếu cần tìm thông gia chẳng thiếu gì? Tôi nghĩ đến cậu
là vì tình bạn với cha cậu. Chớ như bây giờ đây, không có cậu, tôi vẫn có
thể gả con tôi nơi xứng đáng hơn. Cậu liệu mà thu xếp, chớ đừng tưởng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.