ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 16

- Bé Dung mạnh hả con?

- Dạ!

- Thôi! Chào ông "bác sĩ”! Trưa ba qua ăn cơm đó, nói với vợ con.

Có tiếng gác ống máy ở đầu dây bên kia. Vũ để máy điện thoại xuống,

quay lại. Chàng thấy Hiền và bé Lệ nhìn mình như dò hỏi thì có cảm tưởng
cả hai đều sợ sệt bất cứ trước việc gì và lúc nào cũng cần đến sự chở che,
đùm bọc của chàng. Hiền khẽ hỏi:

- Chuyện gì vậy anh? Ai vậy?

Vũ đáp:

- Không có gì đâu! Một người quen của anh.

Vũ chưa muốn nói rõ cho Hiền biết hoàn cảnh hiện tại của mình, chỉ

sợ làm khổ nàng thêm. Hiền đã chịu nhiều cay đắng lắm rồi! Chàng phải
chờ một thời gian, để giải quyết mọi việc. Nhưng hiện giờ chàng không thể
để Hiền và bé Lệ ở đây! Bệnh nhân chờ ở phòng khách có trên một tiếng
đồng hổ rồi. Chàng phải đưa Hiền và con tạm lánh một nơi nào đó rồi sau
sẽ liệu. Vũ chợt nhớ đến Liễu. Chỉ có Liễu mớí giúp chàng gỡ rối được
thôi. Liễu hiện sống với mẹ già ở một căn phố nhỏ và nàng rất có thể đùm
bọc Hiền và con chàng trong ít lâu. Nhưng khi nghĩ đến việc phải nói với
Liễu chuyện riêng tư của mình, Vũ thở dài...

Hiền chú ý thấy Vũ cứ đi tới đi lui trong phòng, nét mặt rầu rầu, lo

ngại hỏi:

- Anh! Có điểu gì làm anh không vui.

Vũ mỉm cười ngó Hiền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.