ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 160

Mộng Ngọc ngạc nhiên:

- Sao lại tại ba?

- Lúc này ba đã quá lời!

Mộng Ngọc chợt nghĩ đến những lời cha đã miệt khinh Vũ... À, phải

rồi có lẽ vì tự ái bị chạm mà Vũ ra đi chăng? Ông Thiện tiếp lời:

- Vì quá thương con mà ba gây sự khổ cho con. Ba đã bảo "không có

cậu, tôi cũng gả con đi nơi khác được"

Mộng Ngọc ôm lấy đầu:

- Con có nghe tất cả những lời ấy. Ba đừng nhắc lại nữa! Sự thể đã lỡ

hết rồi. Thôi ba cũng đừng tìm kiếm anh ấy làm gì?

Ông Thiện ngơ ngác:

- Sao vậy con?

Mộng Ngọc không đáp, ông Thiện lặng thinh một lúc mới hỏi:

- Con giận ba đó ư? Ba ân hận vì đã nói ra những lời không suy xét!

Nhưng khi biết được Vũ không chung thủy với con, ba không cầm lòng
được. Mình đã đối với nó tốt quá mà. Con thì lúc pào cũng giữ vẹn đạo vợ
hiền. Tại sao Vũ nỡ đi yêu người khác?

Mộng Ngọc ngước mắt nhìn cha, nghiêm giọng:

- Thưa ba! Đáng lẽ ba không nên nói những lời như vậy! Con biết lúc

nào anh Vũ cũng khổ tâm... vì đã thọ ơn của ba mà không trả được! Ba rất
giàu tình thương, nhưng nhiều khi ba không chú ý đến lòng tự ái của kẻ
chịu ơn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.