ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 166

- Tôi muốn hiểu rõ lòng cô, để mình dễ nói chuyện hơn. Tôi mong cô

thành thật với tôi trong câu chuyện nầy.

Mộng Ngọc ngừng lại một phút tiếp:

- Tôi muốn hỏi về người thiếu phụ đã đến phòng mạch lúc nãy, chắc

cô hiểu rõ.

Liễu nhìn Mộng Ngọc với vẻ trìu mến. Dù mến thương Hiền, tội

nghiệp cho hoàn cảnh của nàng thôn nữ kia, Liễu cũng không thể làm ngơ
trước nỗi đau của Mộng Ngọc. Nàng bảo Ngọc:

- Thưa bà. Tôi có biết cô ấy. Nhưng...

Mộng Ngọc chận lời Liễu:

- Cô cứ nói rõ cho tôi nghe, cô Liễu. Thiếu phụ ấy là ai? Đã gặp anh

Vũ từ bao giờ?

Liễu đáp:

- Thưa bà! Cô ấy tên Hiền không phải hai người mới gặp nhau đâu!

Hai người biết nhau trước ngày bác sĩ sang Pháp học.

Mộng Ngọc mở to mắt nhìn Liễu:

- Có thật như vậy sao, cô Liễu?

- Thưa bà! Sự thật là thế!

Mộng Ngọc nhớ ngay đến câu chuyện đêm hôm nào Vũ đã kể cho

nàng nghe. Đúng rồi! Chàng đã mượn chuyện kia để nói lên trường hợp
khó xử của mình, nhưng Ngọc đã vô tình không biết. Nếu thế, người thiếu
phụ có mặt trong phòng mạch lúc nãy là người yêu cũ của Vũ trước kia?!
Hai người đã biết nhau khi Vũ chưa từng gặp nàng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.