ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 168

- Tôi đã hiểu cả rồi cô Liễu! Anh Vũ đã kể cho tôi nghe một câu

chuyện tương tợ như thế! Tôi nào biết đó là chuyện của mình. Bây giờ đây,
anh Vũ liệu sao? Anh giải quyết như vậy ư? Về sống với người yêu cũ và
bỏ hắn mẹ con tôi?

Liễu nín lặng! Nàng biết rõ nguyên nhân sự ra đi của Vũ, nhưng nàng

không dám nói. Nếu Vũ nặng tình với Hiền và không nghĩ gì đến Mộng
Ngọc thì chàng đã bỏ nhà đi từ lâu, có đâu để đến ngày nay, phải nghe
những lời miệt khinh của ông Thiện.

Mộng Ngọc thốt ra những lời đó rồi hình như quá chua xót, nàng

nghẹn ngào không nói gì được nữa. Nàng thấy tủi nhục nhỉều hơn là ganh
ghét với người đàn bà xa lạ kia. Phải chi nàng có làm điều gì lầm lỗi với
chồng cho cam. Đằng nầy nàng hết mực yêu chồng, chăm lo săn sóc cho
chồng "từng miếng ăn, giấc ngủ”. Thế mà khi quyết định một chuyện quan
trọng nhứt đời, Vũ lại không nghĩ đến nàng. Liễu thấy mình cần nói cho
Mộng Ngọc biết nỗi khó xử của Vũ:

- Thưa bà! Tôi thấy mấy lúc sau nầy. Bác sĩ khổ tâm nhiều lắm.

Mộng Ngọc thở dài:

- Nhưng giờ đây ai lại khổ hơn! Tôi và bé Dung nào có tội gì đâu mà

phải gánh chịu hậu quả nầy!

Liễu không dám nói nữa. Đối với việc riêng của gia đình Vũ, nàng xen

vào thế kể cũng hơi nhiều. Nếu Mộng Ngọc nghi ngờ nàng về phe với Hiền
và Vũ thì chẳng lợi ích gì, mà còn có hại nữa là khác. Liễu nhận thấy mình
không phải là người có thể giàn xếp được vụ nầy.

Mộng Ngọc bỗng hỏi nàng:

- Cô có biết hiện giờ anh Vũ ở đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.