ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 167

Liễu thấy Mộng Ngọc lặng thinh, tưởng đâu nàng quá xúc động trước

một sự thật, nên tiếp lời:

- Hai người biết nhau, khi bác sĩ vừa mới đậu Tú Tài toàn phần, bác sĩ

sang Pháp học thì Hiền vẫn ẩn nhẫn đợi chờ và nàng đã trải qua bao nỗi
đắng cay...

- Thế mà anh Vũ đành quên người tình cũ sao?

Liễu lặng thinh vì không biết nói thế nào, để bênh vực Vũ? Riêng

Mộng Ngọc, nàng nhớ rõ mình đã hỏi Vũ một câu như vậy, khi chàng kể lại
câu chuyện "tưởng tượng” về người bạn sinh viên. Nàng đã thẳng thắn
buộc tội người đàn ông bội bạc nữa là khác. Nào ngờ câu chuyện kia lại
liên quan đến gia đình nàng! Liễu tiếp:

- Hai người đã có con với nhau rồi, bà ạ! Bé Lệ đã gần 7 tuổi.

Mộng Ngọc hỏi lại:

- Có phải đứa bé trong phòng mạch lúc nãy không?

- Thưa bà, phải! Bé Lệ bệnh nhiều nên cô Hiền mới mang tới đây.

Mộng Ngọc tự nhủ không hiểu sao cô nữ y tá của chồng lại hiểu rõ

hoàn cảnh của Hiền như vậy. Liễu vô tình không biết những ý nghĩ trong
đầu Mộng Ngọc, nên tiếp tục câu chuyện:

- Cũng nhờ một sự tình cờ cô Hiền mới hay bác sĩ đã về nước. Người

cậu của cô ấy và cũng là bạn của bác sĩ thấy quảng cáo đăng báo, liền chỉ
cô ấy lên đây. Bác sĩ chưa nói rõ sự thật với bà chắc vì quá bối rối trước
hoàn cảnh hết sức bất ngờ?

Mộng Ngọc chận lời Liễu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.