ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 171

Mộng Ngọc! Tên người ấy mới đẹp làm sao? Nàng lại giàu có, sang

trọng hơn mình gấp bội phần? Vũ không yêu người ta sao được? Hiền nhìn
vào tấm kiếng ở trong phòng. Trông nàng thật tiều tụy, đâu có được đẹp
bằng Mộng Ngọc. Nàng cúi xuống nhìn con nét mặt dàu dàu.

Trong khi đó, có tiếng chân Vũ bước vào phòng. Hiền lau khô nước

mắt, để Vũ không thấy nàng mới khóc. Nàng lại xiết chặt con vào lòng,
không ngẩng lên, nhưng vẫn biết Vũ đến gần mình.

Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng:

- Em Hiền!

Hiền dạ rất nhỏ, cổ nàng như nghẹn lại. Nàng cố dằn cơn xúc động,

nhưng nước mất cứ tuôn trào xuống má. Vũ bảo nàng:

- Em đừng khóc, anh đã khổ tâm nhiều lắm rồi!

Hiển có dám phiền trách gì Vũ đâu, nhưng nàng biết rằng cảnh sống

ngang trái nầy không thể kéo dài lâu được. Vợ Vũ là người được chính thức
cưới hỏi làm sao chàng có thể mặc nhiên ra đi để sống với nàng? Vả lại, Vũ
và Mộng Ngọc còn có con với nhau! Vũ đâu có thể xa lìa con mãi mãi.
Hiền muốn nói ra điều nghĩ ngợi của mình nhưng lại ngập ngừng không
dám.

Vũ bỗng nói:

- Anh cần phải cho em biết rõ chuyện nầy.. Cha mẹ anh đã mất từ lâu.

- Trời!

- Phải. Nhưng anh chưa nói thật với em cũng chỉ vì... anh chưa tìm

được cách giải quyết ổn thỏa giữa em và Mộng Ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.