ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 172

Hiền vẫn lặng thinh! Từ hôm nàng từ quê lên đến nay, Vũ nói dối

nàng cũng chỉ vì sợ Mộng Ngọc nghi ngờ. Nàng đã hiểu hết. Vũ không
đoán được tâm trạng của Hiền chỉ vì nàng ít nói mà cũng chẳng biểu lộ một
cừ chỉ gì khác. Hiền có thái độ nào khi đã hiểu rõ chàng đã có vợ, có con?

Chàng bỗng hỏi Hiền:

- Em!

- Dạ.

- Sao em không nói gì hết vậy? Em đã thấu rõ hoàn cảnh của anh rồi

phải không?

Hiền liền nhìn chàng đáp:

- Dạ... Nhưng em biết nói gì bây giờ? Nó ngoài sức tưởng tượng của

em. Bao điều dự tính của em đều gẫy đổ hết.

Vũ chận lời:

- Có gì đâu em. Chúng ta bây giờ có gì phải lo nữa.

Hỉền lắc đầu:

- Không! Anh tưởng có thể bỏ vợ bỏ con ư? Em chắc không thể nào

anh tìm thấy hạnh phúc.

- Sao lại không? Chúng ta không xem thường nhau và vẫn yêu nhau

kia mà. Đối với Mộng Ngọc và cha nàng, thế là hết. Họ khinh miệt anh thái
quá. Anh ngán cái trò ơn nghĩa ấy rồi. Chúng ta sẽ trông cậy vào hai bàn
tay để gây dựng tương lai.

Hiền đợi cho Vũ qua phút sôi nổi trong lòng mới hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.