ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 175

Hai người im lặng rất lâu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng biệt.

Hiền nghĩ đến câu dặn dò của Giáo Hoài:

- "Nếu thấy lòng người thay đổi thì cháu trở vể quê ngay, đừng ở Sài

Gòn lâu".

Nhưng Vũ đối với nàng, không hẳn là đã đổi thay hết! Chàng thương

yêu, đùm bọc, lo lắng cho mẹ con nàng. Tuy nhiên, chàng còn có bổn phận
với người đàn bà khác. Phải chi Vũ hất hủi nàng thì Hiền sẽ đem con về
quê ngay.

Trong lúc đó, Vũ lại nghĩ đến lời Hiền vừa nói về ông Thiện! Kể ra

cũng có phần đúng, cũng chỉ vì hạnh phúc của Mộng Ngọc mà ông có thái
độ quá đáng với chàng. Bình thường ông vẫn tỏ ra thương yêu trìu mến Vũ
lắm! Chàng lại nghĩ đến Mộng Ngọc và bé Dung, giờ nầy chắc hai mẹ con
đã ăn cơm xong và không biết đang làm gì? Bé Dung có biết rằng cha nó
bỏ nhà ra đi mãi mãi không? Chắc ông Thiện và Mộng Ngọc đã nói cho nó
biết rồi! Tội nghiệp, bé Dung còn nhỏ dại nào đã hiểu gì? Nó đâu có quan
niệm một cách rõ ràng sự ra đi của cha nó. Vũ thấy bứt rứt không yên.
Chàng quay lại nhìn Hiền để quên đi những hình ảnh thân yêu khác đang đè
nặng trái tim chàng. Bé Lệ vẫn thiêm thiếp trong lòng Hiền. Chàng nắm lấy
tay con thấy nó đã bớt nóng hơn lúc sáng. Hiền ôm con đã lâu nên không
còn phân biệt được nhiệt độ trong nó. Nàng bảo Vũ:

- Sao nó không bớt vậy, chẳng hiểu nữa?

- Bớt rồi đó em. Em anh lấy "thủy" của con cho em xem.

Hiền chỉ chỗ để ống thủy mà Liễu đã đưa cho nàng hôm trước. Vũ vừa

trở lại chỗ con nằm, vừa hỏi:

- Hồi sáng thủy của con 39 độ 8 phải không em?

- Dạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.