ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 186

Buổi tối, Hiền nằm chung với bé Lệ, để canh chừng con vì sợ nó giựt

mình thức giấc giữa đêm. Chị bếp giăng mùng cho Vũ ở ngoài đi văn.
Chàng trằn trọc mãi không ngủ được. Phần lạ nhà, phần nghĩ ngợi tới
những chuyện đã xảy ra trong ngày, chàng không tài nào nhắm mắt. Hình
ảnh của Mộng Ngọc và bé Dung bỗng hiện ra trong đầu chàng! Vũ không
muốn nghĩ đến cũng không được. Trong lúc bị ông Thiện mạt sát khinh khi,
chàng quyết định ra đi không một lời từ giã Mộng Ngọc. Giờ đây, cơn giận
đã qua, nằm một mình nghĩ lại, chàng thấy mình đốí xử với Mộng Ngọc
như thế là quá đáng. Nàng đâu có lầm lỗi gì với mình? Chỉ vì ông Thiện mà
chàng đã xử ép Mộng Ngọc!

Vũ trở mình thờ dài. Giờ này chắc Mộng Ngọc cũng trằn trọc không

ngủ được. Không rõ nàng đã hiểu vì cớ gì chàng lại ra đi chăng? Chắc ông
Thiện đã nói cho nàng biết. Vũ không hiểu được thái độ của Mộng Ngọc sẽ
như thế nào, khi biết rõ chuyện Hiền. Nàng giận mình thì đã hẳn, nhưng
liệu có khinh khi mình không? Bây giờ, Vũ mới thấy mình bỏ đi là quá hấp
tấp. Dù sao, chàng cũng phải gặp Mộng Ngọc một lần để giải bày cặn kẽ
mọi sự việc rồi mới quyết định chớ.

Chàng và Mộng Ngọc có hôn thú. Có hết tình, hết nghĩa cũng phải chờ

một thời gian rồi mới xa nhau được! Lúc trưa, chàng cũng quá nóng nảy
sau những lời miệt khinh của ông Thiện. Chàng mất hết bình tĩnh mới ra đi
như vậy. Giờ đây, Vũ mới nhận thấy mình kém suy nghĩ. Chàng đâu có thể
ngang nhiên bỏ Mộng Ngọc? Có tiếng động nhẹ ở kế bên đi văn. Vũ giựt
mình quay lại. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn xanh ở đầu nằm, chàng
nhìn thấy Hiền đang bước đến gần mình.

Vũ hỏi nhỏ:

- Hiền đó hả em?

- Dạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.