ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 190

Ngọc một lần chót, để khỏi ân hận. Giả sử nàng có những ý nghĩ như ông
Thiện thì chàng ra đi như thế nầy mới hợp lẽ.

Vũ định đến sáng sẽ trở về, để gặp Mộng Ngọc nói rõ hết sự tình.

Chàng sẽ bàn qua với Hiền trước khi đi. Có tiếng bé Lệ rên ư hư ở trong
phòng. Hiền ngủ say nên không hay biết gì cả. Vũ không muốn làm động
giấc ngủ của nàng nên vào giường với con. Chàng vén mùng vào nằm bên
con. Bé Lệ mới thức, nhưng nhìn thấy cha thì nhắm nghiền đôi mắt không
muốn Vũ biết là nó đã thức. Lệ biết mình có lỗi với cha nên không dám làm
động. Vũ hun nhẹ lên má con. Bé Lệ vụt mở mắt, ôm chầm lấy cha:

- Ba...

- À, con!

Bé Lệ ngập ngừng:

- Ba đừng ghét con nghe ba!

Vũ lắc đầu:

- Ba có ghét con đâu?

- Có mà! Hồi chiều ba giận con nè! Con biết con có lỗi với ba.

Vũ ôm con vào lòng và nghĩ ngay đến câu nói của một người bạn nào

đó:

- “Trẻ con không cha thường khôn trước tuổi”

Bé Lệ có cha mà cũng như không? Chàng trách con chàng nói hơi

nhiều và nhiều tật xấu thì cùng tội! Nó phải "lanh" hơn trẻ con khác để tự
bảo vệ khi không có chàng. Vũ bảo bé Lệ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.