ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 194

- Bé Lệ thế nào hả anh?

- Bớt nhiều rồi! Nó mới thức dậy nói chuyện với anh đó. Nó xin lỗi

anh.

- Dạ.

- Con ngoan lắm em. Anh không ngờ nó lại dễ dạy đến thế. Lúc chiều,

anh buộc tội nó quá vội vàng.

Hiền cảm thấy sung sướng vô cùng. Nàng mỉm cười một mình trong

bóng đêm. Vũ nói bao nhiêu đó cũng đủ cho nàng thỏa dạ rồi. Nàng dạy dỗ
con từng ly từng tí mà lúc chiều Vũ bảo nó nhiễm tật xấu, Nàng không dám
nói nhưng cảm thấy buồn lòng lắm! Bây giờ thì nàng rất hả dạ. Vũ bảo
Hiền:

- Em nằm xuống đi.

Hiền ngoan ngoãn theo lời chàng. Vũ cũng nằm bên nàng và hai người

cùng im lặng rất lâu.

Hiền chợt hình dung đến cảnh Mộng Ngọc và Vũ cùng nằm chung

như thế nầy trong một gian phòng ấm cúng, sang trọng. Trong thâm tâm
nàng, tuy không oán ghét Mộng Ngọc, nhưng cũng thấy khó chịu một cách
lạ thường. Sự khó chịu đó chỉ thoáng qua rồi mất hẳn và nàng nghĩ đến
phương cách giải quyết mà nàng vừa khuyên Vũ. Trong hoàn cảnh ngang
trái nầy, có than vãn mãi cũng vô ích. Phải cần một người hy sinh cho bớt
chuyện khổ đau. Nàng đã nhận chịu hy sinh như thế, còn gì nữa? Hiền quay
sang nhìn Vũ thì chàng đã nói trước nàng:

- Em! Anh cũng đã nghĩ kỹ, em tính như vậy không được đâu? Đành

rằng Mộng Ngọc chưa có lỗi với anh nhưng khi biết chuyện nầy nàng khinh
rẻ anh lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.