ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 196

Vũ nhìn Hiền khẽ hỏi:

- Hình như em không vừa ý lắm phải không? Sao vậy?

Hiền vội ngẩng lên nhìn chàng:

- Dạ đâu có. Anh nghĩ như thế là phải! Em đâu đám có ý kiến gì? Em

chỉ mong anh và chị Mộng Ngọc vẫn giữ được hạnh phúc như xưa.

Vũ lắc đầu không biết nói sao. Chàng cảm thấv như trong lời nói của

Hiền có ẩn chứa một sự gì mà chàng chưa hiểu được? Hiền bỗng vén mùng
định chui ra ngoài. Vũ nắm lấy tay nàng kéo lại:

- Em đi đâu vậy?

Chàng kéo hơi mạnh nên Hiền ngã vào lòng chàng. Vũ nghe hơi thở

của chàng dồn dập hơn. Hiền gỡ tay chàng ra:

- Để em vào nằm với con! Anh ngủ đi.

Rồi không để Vũ kịp nói thêm, nàng bước vội xuống đất đi nhanh vào

phòng con. Vũ nghe có tiếng cửa phòng đóng ập lại. Chàng ngồi nhỏm dậy,
không hiểu được vì sao Hiền lại bỏ đi một cách đột ngột như thế? Nàng
giận mình chăng? Một lúc Vũ nằm xuống thở dài.

Vũ miên man nghĩ đến thái độ của Hiền mà ngủ quên lúc nào không

biết. Trời hừng sáng, chàng bừng tỉnh dậy thì trong nhà vẫn lặng trang. Xa
xa, về phía cuối đường, có tiếng lao xao của những người đi xe rác. Vũ
ngồi dậy chui ra khỏi mùng. Chàng nhìn về phía phòng Hiền thì thấy cửa
vẫn đóng kín. Chàng nhớ đến câu chuyện đêm qua nên muốn gọi nàng dậy
hỏi ý kiến một lần nữa rồi về nhà gặp Mộng Ngọc. Vũ bước gần bên cửa
phòng gọi nhỏ:

- Hiền! Em Hiền!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.