ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 198

thiếu bổn phận với mẹ nó. Tuy vậy, Vũ cũng không khỏi lo ngại về Hiền.
Có thể nàng nghĩ quá nông cạn rồi sẽ hành động sai lầm chăng? Bởi thế
nên trước khi đi, chàng gọi chị bếp dặn dò:

- Tôi nói riêng với chị điều nầy là đừng để "mợ" đi đâu hết đó!

Chị bếp hơi ngạc nhiên trước thái độ của bác sĩ, nên hỏi lại:

- Thưa bác sĩ! "Mợ" định đi đâu?

Vũ lắc đầu nói:

- Nào tôi biết được! Tôi phòng hờ như vậy mà.

- Thưa bác sĩ! Nếu "mợ” muốn đi làm sao tôi dám cản?

Vũ đáp:

- Chị cứ khuyên ”mợ” ở lại nhà, đợi tôi về. Chị bảo tôi đã dặn như thế.

Chị bếp thực tế hơn, nên nói tiếp:

- Thưa bác sĩ! Tôi sợ "mợ" không chịu nghe thì khó lắm! Vậy bác sĩ

nên dặn chú "gác dan" khóa cửa ngoài lại hay hơn.

Vũ chợt nhớ ra, bảo chị bếp:

- Phải đó! Nhưng tôi nhờ chị khéo léo giữ "mợ" ở nhà thì tốt hơn.

Đừng để "mợ" biết chú "gác dan" khóa cửa ngoài thì phiền hơn nữa.

Chị bếp vâng dạ, trong lòng chị không hiểu được đã có chuyện gì xảy

ra giữa Vũ và Hiền. Lúc sáng, chị thấy Hiền có vẻ buồn, đôi mắt còn ngấn
lệ. Chị đã tưởng bé Lệ không bớt nên Hiền buồn chớ đâu có ngờ giữa nàng
và Vũ lại có chuyện bất hòa. Theo ý chị thì Vũ quá lo xa chớ một người
đàn bà đức hạnh, dịu hiền như Hiền, có bao giờ giận chồng mà bỏ nhà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.