ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 203

Hiền thở dài. Nàng có muốn xa Vũ bao giờ đâu, nhưng hoàn cảnh trái

ngang, có mấy ai được sống như lòng mình mong muốn? Bé Lệ thấy mẹ
buồn thì trí nghĩ non nớt của nó lại tưởng tượng nhiều chuyện rất ngây ngô.
Nó vụt hỏi:

- Má à! Bộ ba giận má rồi hả?

Hiền lắc đầu:

- Không! Má có nói gì đâu?

Lệ đáp:

- Nhưng con biết! Con thấy má buồn nè. Rồi má nói đến chuyện ba nè.

Ai biểu...

- Con muốn nói gì?

- Chắc tại má "đuổi" ba ra khỏi mùng hồi hôm, ba mới giận.

Hiền phì cười, thấy con nhắc lại câu chuyện lúc nãy:

- Không phải vậy đâu! Đừng nghĩ bậy. Một ngày kia, con lớn lên, má

sẽ nói cho con nghe.

Bé Lệ lặng thinh. Nó nhớ hồi hôm, khi hỏi ba sao không về dưới quê

với mẹ thì ba nó cũng nói một câu tương tợ: "Bao giờ con lớn khôn ba sẽ
nói cho con nghe!". Tại sao "người lớn", họ nói giống nhau quá không biết
nữa! "Chừng nào lớn" câu nói đó cứ ám ảnh bé Lệ luôn. Nó chợt hỏi:

- Má à! Sao cứ phải đến lớn mới được nghe chuyện đó?

Hiền ngập ngừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.