ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 209

Mộng Ngọc đang hy vọng Vũ trở về, nên nghe lời chị bếp nói thì thở

dài chán nản. Nàng gọi chị bếp:

- Nếu người ta lấy thẻ thăm bệnh, chị nói hôm nay bác sĩ không làm

việc nghen!

Chị bếp vâng dạ đi ngay. Mộng Ngọc lại ngả mình vào lưng ghế. Chị

bếp đoán có lẽ đúng. Nếu Vũ trở về sao không về sớm hơn mà để đến giờ
nầy?

Nàng ngồi phắt dậy, khi thấy bóng Vũ qua cửa kính. Chàng đi thẳng

vào nhà với vẻ nghiêm nghị thường ngày. Tự nhiên, Mộng Ngọc thấy lúng
túng khác thường. Nàng không biết mình nên ngồi đây để đón Vũ hay chạy
vào phòng ngủ, nằm yên lặng làm như không hay biết gì hết. Nhưng qua
phút đột ngột ban đầu, Mộng Ngọc cố lấy lại sự bình tĩnh. Nàng ngồi yên
trên ghế, nhìn thẳng về phía chồng, trong khi Vũ bước lên thềm gạch vào
trong. Chàng vào phòng khách, thấy Mộng Ngọc thì đứng dừng lại, có vẻ
bỡ ngỡ. Mộng Ngọc gượng đứng lên nói:

- Anh mới về! Anh...

Rồi nàng yên lặng. Vũ bước đến bên nàng cũng không biết phải mở

lời như thế nào. Chàng thoáng thấy Mộng Ngọc có vẻ xanh xao liền hỏi:

- Sao em xanh quá vậy?

Mộng Ngọc gượng cười nói:

- Chắc tại em... không ngủ được suốt đêm qua.

Nàng ngồi xuống tiếp:

- Em thấy hơi chóng mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.