ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 211

Mộng Ngọc lắc đầu, chỉ tay về phía cánh cửa hông:

- Không! Chiều hôm qua, em đứng ở kia. Em đã nghe rõ tất cả câu

chuyện.

Vũ sửng sốt:

- Vậy là em đã hiểu hết?

- Vâng! Em đã biết. Bởi thế em rất khổ tâm. Dù anh rời bỏ nhà nầy em

cũng không thể có chồng khác được! Ba nói mà ba quên nghĩ đến tình cảm
của em. Không phải không có người hành động như ba nghĩ: "họ sẽ đến xin
cưới em vì cái sản nghiệp của ba", nhưng mà em đâu có thể yêu thương
một người nào khác ngoài anh. Suốt đời em chi biết yêu thương một người
chồng với sự đồng ý của gia đình và pháp luật. Hơn nữa chúng ta đã có con
với nhau.

Vũ ôm lấy đầu. Chàng và Hiển cùng đã có con với nhau vậy! Những

lời của Mộng Ngọc vừa rồi đủ xoa dịu lòng chàng. Chính Mộng Ngọc cũng
nhìn nhận thái độ quá đáng của ông Thiện, Bây giờ chàng còn trách ông thế
nào được nữa. Vũ bối rối vô cùng! Chàng không biết phải nói với Mộng
Ngọc như thế nào về chuyện Hiền. Mộng Ngọc bỗng nói:

- Chiều hôm qua lúc anh đi rồi, ba có gọi em ra để nói hết sự tình,

chuyện anh và người thiếu phụ kia.

Vũ lặng thinh chăm chú nghe lời vợ. Đây là lúc quan trọng nhứt đời

chàng. Mộng Ngọc tiếp:

- Em cũng đã nói hết lòng mình. Đêm qua, ba không về và nói là đi

tìm anh.

Vũ kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.