ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 215

sao cha nàng bắt gặp hai người rồi lớn liếng mạt sát chàng? Mộng Ngọc hỏi
tiếp:

- Nếu anh thật tình còn tha thiết yêu Hiền như xưa, em xin thề là em

không làm bận bịu anh.

Mộng Ngọc nghẹn ngào không nói thêm được nữa, Nàng đã cố gắng

hết sức mình để thốt ra những lời đó. Vũ nhìn vợ. Chàng bồi hồi xúc động.
Thật Mộng Ngọc cũng không khác gì Hiền, hai người đều xứng đáng cả.
Chàng biết ở với ai và xa ai? Hiền nghĩ đến hạnh phúc của Mộng Ngọc và
Mộng Ngọc cũng không nỡ làm khổ Hiền. Cả hai người đều biết nghĩ cho
nhau và chỉ làm khổ chàng thôi! Có thể đây là sự trừng phạt của họ đối với
Vũ! Mộng Ngọc cố gượng tiếp:

- Em chỉ sợ anh không suy xét kỹ rồi gây sự khổ cho nhiều người. Em

và con thì... đành rồi. Chỉ sợ anh và cô Hiền cũng không tìm lại được
những ngày hạnh phúc đã trôi qua.

Vũ lặng thinh suy nghĩ. Nhờ câu hỏi của Mộng Ngọc mà chàng có dịp

xét lại lòng mình. Chàng còn yêu Hiền như ngày xưa chăng? Vũ chưa bao
giờ tự hỏỉ mình như thế! Chàng gặp lại Hiền, nhìn thấy con là chàng nghĩ
đến việc chuộc lại lỗi lầm xưa, ngoài ra không nghĩ gì khác. Chàng muốn
Hiền được sống bỉnh yên, vui sướng như cái thuở chưa biết chàng. Chàng
muốn Hiền được hạnh phúc hơn để bù đấp lại những ngày khổ nhục đã qua.
Thật ra, Vũ không thấy mình còn yêu bồng bột say mê như thuở đầu tiên
mới gặp Hiền. Nhưng nỗi khổ của nàng và cảnh bơ vơ của con từ bao lâu
nay, bắt buộc chàng phải lo nghĩ đến trách nhiệm. Mộng Ngọc nhắc chồng:

- Em vẫn đợi câu trả lời của anh.

Vũ ngẩng lên nhìn nàng nói:

- Em hỏi một câu khó khăn như thế, làm sao anh trả lời ngay được.

Nhưng anh có thể nói với em là anh không vì say mê Hiền mà lo lắng cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.