ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 225

- Anh bây giờ thật khổ! Với em và bé Dung anh không tròn bổn phận,

mà với Hiền và bé Lệ anh cũng chẳng ra gì! Anh ân hận về thái độ vô trách
nhiệm của mình. Thuở ấy anh còn trẻ quá, nào hiểu được những điều tai hại
mà mình phải gánh chịu mai sau.

Mộng Ngọc không nói gì mà chỉ nhìn Vũ với đôi mắt thiết tha. Đã

hiểu hểt hoàn cảnh khó xử của chồng, Mộng Ngọc đã không còn oán trách
mà chỉ muốn giúp chồng thoát cảnh khó khăn.

Vũ bỗng đứng lên nói:

- Thôi anh đi nghen em!

Mộng Ngọc hỏi:

- Anh đi đâu bây giờ?

- Anh đến gặp Hiền để tìm hiểu ý của nàng. Nếu đúng như sự suy

đoán của em thì hoàn cảnh chúng ta sẽ không khó giải quyết.

Tự nhiên, Mộng Ngọc lo ngại bâng quơ. Nàng nhìn Vũ như muốn nói

gì rồi lại thôi. Vũ thoáng ngạc nhiên trước cử chỉ của vợ:

- Có việc gì không em?

Mộng Ngọc ấp úng nói:

- Em... muốn nhắc nhở anh điều nầy: "Dù sao... anh cũng... đừng xa

hẳn... mẹ con em"!

Vũ bồi hồi xúc động. Chàng biết nói gì bây giờ khi mà mẹ con Hiền

cũng đang cần đến sự đùm bọc che chở của chàng, Nhưng trước vẻ lo âu
của người vợ đã từng chìa xẻ với chàng những nỗi buồn, vui, lo lắng, Vũ
không cầm lòng được. Chàng nắm tay Mộng Ngọc thật chặt và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.