ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 230

Con... nghĩ khác. Dù gặp nhiều khó khăn, con cũng quyết làm cho chồng
yêu thương trở lại.

Ông Thiện cất giọng lo âu:

- Ba sợ con không thành công được. Con càng nín thinh, nó càng làm

tới.

- Không đâu ba! Con không tin anh Vũ là hạng người như thế. Con xét

kỹ, anh ấy không vì say mê đàn bà mà bỏ vợ con.

Ông Thiện thở dài đi qua đi lại trong phòng, không biết phải giúp con

như thế nào! Chính ông cũng không chắc mình xúi Mộng Ngọc làm ầm lên
mà giữ được Vũ!? Không khéo lại mang tai tiếng chẳng ích gì! Còn để yên
cho Vũ muốn làm gì thì làm thật cũng đáng ngại lắm. Đột nhiên ông Thiện
nghĩ đến cha Vũ, người bạn thân thiết của ông ngày xưa. Nếu cha Vũ còn
sống, mà gặp hoàn cảnh nầy thế nào ông cũng cùng bàn bạc để tìm cách
giải quyết. Mộng Ngọc thấy cha lộ vẻ ưu tư, khẽ nói:

- Ba đừng lo nhiều như vậy! Rồi thì đâu cũng vào đó.

Ông Thiện hỏi lại nàng:

- Thế là con không cần đến sự giúp đỡ của ba.

- Con đâu dám nói thế. Nhưng hiện thời con xin ba để yên cho chúng

con. Không sao đâu ba à!

Ông Thiện gật đầu:

- Con muốn thế nào cũng được! Miễn sau nầy con đừng phiền trách ba

không nói trước. Theo ý ba thì Vũ không thể rời xa người đàn bà kia một
cách dễ dàng đâu. Nó "lậm" quá rồi.

Rối ông nhìn Mộng Ngọc tiếp lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.