ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 232

ông cũng không từ. Nhưng khổ nỗi, hạnh phúc là một thứ vô giá không thể
đánh đổi được bằng tiền.

Ông Thiện thở dài chấp nhận sự bất lực của mình.

*

Một điều làm cho Vũ an tâm, khi về đến cổng biệt thự chàng còn thấy

thấp thoáng bóng Hiền bên trong cánh cửa sổ sơn màu xanh tối. Chàng
chưa vội gọi cổng mà đứng lặng nhìn nàng. Hiền cúi thấp, hình như đang
xếp quần áo trên “đi văn” thì phải. Vũ lại thấy âu lo! Hay là Hiền đang sửa
soạn ra đi? Chàng nhớ đến điều suy luận của Mộng Ngọc:

- “Em chắc cô Hiền đến tìm anh cũng vì tương lai của bé Lệ!"

Vũ nghĩ lời vợ cũng có lý, nên định tìm hiểu rõ ràng ý tưởng của Hiền.

Nếu thật nàng tìm lên Sài Gòn chỉ vì thế, thì hoàn cảnh của ba người sẽ
được giải quyết dễ dàng. Chàng vừa định bấm chuông thì chú "gác dan" đã
chạy ra:

- Dạ thưa ông, để "con" mở.

Vũ bảo chú:

- Này! Tôi không muốn chú xưng con như vậy đâu!

Chú Hai gãi tai đáp:

- Dạ "con” cứ quen miệng.

- Từ đây, tôi không muốn nghe như thế nữa? Bộ chú muốn "trù ẻo" tôi

sao? Chú đáng tuổi cha tôi mà lại xưng "con".

Chú Hai sợ hãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.