ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 235

Vũ nói qua ý mình, rồi tiếp:

- Mộng Ngọc cũng không đến nỗi khắt khe với Hiền. Nhưng nàng có ý

nầy.

Liễu ngước nhìn Vũ như chờ đợi câu nói của chàng. Vũ tiếp:

- Mộng Ngọc nghĩ Hỉền không còn yêu thương tôi như xưa. Hiện tại,

nàng chỉ lo tương lai của bé Lệ, nên mới đến tìm tôi. Tôi nghĩ cũng có phần
đúng, và muốn tìm hiểu rõ ràng ý định của Hiền.

Liễu lắc đầu nói:

- Thưa bác sĩ. Theo ý tôi thì... cô Hiền không phải đến tìm bác sĩ với ý

định đó đâu?

Liễu thấy khó nói được hết lời. Vũ đáp:

- Tôi hoang mang quá cô Liễu! Nhưng để xem, tôi cần hiểu rõ ý của

Hiền rồi mới quyết định việc nhà.

Cả Liễu và Vũ không ngờ là Hiền đã nghe rõ tất cả. Lúc nãy thấy Liễu

vào trong sân, nàng mở cửa phòng định ra mừng bạn, nào ngờ được nghe
câu chuyện kia.

Hiền đứng dựa lưng vào cánh cửa, bàng hoàng trước những lời Vũ

mới thốt ra. Nàng không còn muốn ra khỏi phòng để gặp Liễu nữa. À, thì ra
Mộng Ngọc đã cho rằng nàng không còn yêu Vũ và sự có mặt nàng ở đây
chỉ vì tương lai bé Lệ. Tại sao Mộng Ngọc có thể quyết đoán như thế, khi
chưa gặp nàng lần nào? Thật quá đáng! Nhưng xét cho kỹ, ở vào địa vị của
Mộng Ngọc "bà ta" có quyền nghĩ như thế. Nàng phải bảo vệ hạnh phúc
của mình chớ sao? Riêng Vũ, tại sao chàng lại cho lời Mộng Ngọc là đúng.
Hiền cảm thấy uất nghẹn trong cổ họng. Nàng không ngờ Vũ không thấu
được tình yêu của mình đối với chàng. Không yêu sao lại đợi chờ trong nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.