ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 236

đắng cay, đến ngày giờ này? Hiền không còn gắng gượng được nữa, nàng
ngồi gục xuống chiếc ghế trong góc phòng, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt tự
nhiên trào ra.

Chợt có tiếng xe đạp chạy trong sân. Hiền ngước mắt nhìn ra ngoài

cửa sổ thì thấy Liễu đã ra đến cổng ngoài. Hiền lau khô nước mắt vì biết
Vũ sắp gọi mình. Hiền thấy đến lúc phải hết sức bình tĩnh và không cho Vũ
biết mình đã nghe lóm được câu chuyện. Có tiếng Vũ gọi nàng ở bên ngoài:

- Hiền ơi! Em mở cửa cho anh với...

Hiền sửa lại mái tóc đưa mắt về phía giường thấy bé Lệ ngủ say thì lên

tiếng:

- Dạ, anh đợi em một chút.

Hiền thở mạnh hơn, hai tay nắm chặt lại để trấn áp sự sôi nổi trong

lòng. Thật ra, nàng cũng chưa biết phải đối phó như thế nào, trước hoàn
cảnh nầy. Nàng muốn chờ xem Vũ xử trí ra sao? Hiền mở chốt cửa rồi lặng
lẽ quay vào. Vũ theo sau nàng khẻ hồi:

- Bé Lệ thế nào em?

- Dạ, con bớt nhiểu.

Nhờ có bé Lệ mà hai người tránh được sự bỡ ngỡ sau câu chuyện đêm

qua. Vũ không muốn nhắc đến chuyện đó hay tìm hiểu tại sao Hiền có thái
độ ấy? Hiền đến bên giường con, ngồi xuống. Vũ cũng đến gần, nắm lấy
tay con khẽ nói:

- Nó mát rồi nè.

Chàng tươi cười nhìn người yêu và Hiền cũng gượng cười với chàng.

Hai người lại im lặng. Cả hai đều biết họ sắp nói những điều quan trọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.