ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 270

- Thưa ông! Ông đến đây có việc gì khác chăng hay chỉ có chuyện đó.

Ông Thiện vẫn giữ vẻ điềm đạm:

- Tôi mong cô xét rõ hoàn cảnh của ba người rồi quyết định cho sáng

suốt. Chuyện nầy nếu để bể ra, danh giá của Vũ không còn gì cả.

Hiền lắc đầu nói:

- Còn nhiều điều khác làm cho tôi khó nghĩ hơn ông ạ! Nếu chỉ vì

danh giá của Vũ thì giải quyết rất dễ dàng.

- Bây giờ cô định sao?

- Tôi cũng chưa biết nữa! Nhưng ông an lòng đi, bà Mộng Ngọc sẽ

không phải khổ đâu?

Ông Thiện tươi ngay nét mặt:

- Cô nói thật chớ? Được thế tôi mang ơn cô nhiều lắm.

Rồi ông ngập ngừng tiếp:

- Tôi không biết lấy gì đền đáp ơn cô. Chỉ có... Hiền thấy ông thò tay

vào túi lấy ra một gói giấy, để lên bàn. Nàng chưa hiểu cha vợ Vũ định làm
gì? Ông Thiện bỗng nói:

- Tôi chỉ xin gởi cô chút ít nầy, mong cô nhận cho, đề phòng ngày

sau...

Ông Thiện không nói được hết câu và tự thấy mình trơ trẽn trước sự

im lặng của Hiền. Thật sự thì lần lần Hiền mới hiểu ra. Nàng bước lùi lại
lẩm bẩm:

- Tiền ư? Không? Ông hãy cất đi... Tôi không cần đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.