ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 271

Ông Thiện đẩy gói bạc về phía nàng cất giọng chân thật:

- Mong cô cầm lấy cho tôi yên lòng...

Hiền nghiêm sắc mặt:

- Ông nên giữ lấy tiền, tôi đã nói là ông khỏi bận lòng, bà Mộng Ngọc

sẽ không phải khổ đâu!

Rồi nàng nói thật nhanh:

- Bây giờ tôi xin lỗi ông, tôi bận nhiều việc khác.

Hiền bỏ chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại. Ông Thiện bỡ ngỡ nhìn

theo rồi lẳng lặng ra cửa. Ông để gói bạc trên bàn, không buồn mang về.
Hiền vừa vào đến phòng trong thì ngồi xuống ghế ôm mặt khóc. Trời ơi!
Người ta khỉnh khi nàng đến thế là cùng. Tiền! Tiền! Họ chỉ biết dùng thứ
đó để mua chuộc lòng người thôi! Nhưng đối với nàng thì không có gì mua
chuộc được đâu? Dù có đói rách, nàng cũng quyết giữ lòng trong sạch để
nuôi con. Hiền chợt cảm thấy như có bàn tay của ai để lên vai mình! Nàng
giựt mình ngẩng lên thì thấy bé Lệ đang ngước mắt nhìn mẹ. Nó hỏi giọng
lo âu:

- Sao mẹ khóc hoài vậy?

Hiền gượng cười, ôm con vào lòng, không còn chối cãi với con được

nữa... Bé Lệ lại hỏi:

- Sao vậy mẹ?

- Ơ, tại mẹ buồn...

- Sao mẹ cứ buồn hoài vậy? Hồi đó ở dưới nhà quê, mẹ cùng hay buồn

và hay khóc... Bây giờ lên Sài Gòn ở gần ba, mẹ cũng khóc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.