ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 31

ký cho một Sở Cao Su ở Xuân Lộc... Cùng độc thân, lại ở trên rừng, nên họ
dễ thân nhau và xem nhau như ruột thịt. Vài năm sau, vì không chịu nổi khí
thiêng độc địa của núi rừng, cha Vũ trở về Sài Gòn để làm việc trong một
hãng buôn... Ông gặp mẹ Vũ rồi sinh sống luôn tại Sài Gòn. Nhiều năm trôi
qua, khi Vũ lớn lên sắp thi tú tài thì cha chàng gặp lại người bạn thâm giao
thuở trước, nhưng ông Thiện nhờ bươn chải làm ăn đã trở nên giàu có lớn.
Thấy bạn vẫn sống trong cảnh thanh đạm, ông Thiện ngỏ ý giúp đỡ nhưng
cha Vũ một mực chối từ và bảo mình chưa cần đến. Khi Vũ đỗ tú tài toàn
phần thì chàng định thôi học để đi làm giúp đỡ cha mẹ. Ông Thiện biết
được chuyện đó, liền đến nhà, bảo cha Vũ:

- Anh có một đứa con mà không cho học đến nơi, đến chốn thì uổng

lắm! Nếu anh không nệ hà, tôi sẵn sàng giúp cháu sang Pháp để học cho hết
Đại học.

Cha Vũ là người khí khái, nhưng nghĩ đến tương lai của con, ông thấy

xiêu lòng. Vũ sang Pháp trong năm đó với sự chu cấp tiền bạc của ông
Thiện. Trước khi chàng xuống tàu, cha chàng có dặn:

- Ông Thiện do nghĩa thâm giao mà giúp con du học. Cha nhận lời là

vì tương lai của con, nhưng trong lòng rất e ngại. Con ráng học đừng để
phụ lòng tốt của người và gây sự khổ tâm cho cha.

Vũ đã hứa với ông:

- Cha không phải lo, con sẽ cố gắng hết sức mình để sớm thành tài...

Cha Vũ còn đặn dò thêm:

- Sau này đỗ đạt rồi, con đừng quên ơn người đã tạo nên sự nghiệp cho

con!

Vũ sang Pháp được một năm thì ở nhà mẹ và cha chàng lần lượt qua

đời song chàng không hề hay biết. Ít lâu sau, ông Thiện cho Mộng Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.